Chương trước
Chương sau
Khi tầng sáng màu xanh lục che phủ hoàn toàn thân thể Lôi Thiên, trong căn phòng đá ánh sáng huyền hoặc lóe lên, chỉ nghe Lôi Thiên điên cuồng gào thét, phảng phất như gặp phải một chuyện gì đó đáng sợ.

Sau đó, âm thanh lắng lại, ánh xanh lục tan biến. Chỉ thấy Lôi Thiên lại khôi phục hình dạng nửa đỏ nửa xanh, bề ngoài không chút khác thường, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên hào quang xanh lục thẫm.

Bật cười âm hiểm lạnh lẽo, thân thể Lôi Thiên thẳng thắn đứng lên, xoay một vòng giữa không gian bay lên người Ma long, giọng âm hiểm tà đạo nói:

- Linh khí nơi này rất đặc biệt, ẩn chứa một luồng khí tức đặc biệt.

U Minh Ma long kêu nhỏ một tiếng, thân thể cuộn tròn tự động duỗi ra, phát xuất một luồng sáng trắng ảo chớp mắt đã bao trùm cả căn phòng đá, mang theo Lôi Thiên biến mất thần bí.

Mọi thứ gần như chỉ xảy ra trong chớp mắt. Khi ánh sáng huyền ảo biến mất, căn phòng đá đã bình tĩnh trở lại, ngoại trừ sương mù xanh lục nhàn nhạt theo gió nhấp nhô, mọi thứ đều yên lặng trở lại.

Nhưng không biết do đặc thù của nơi này, hay là do xảo hợp, sau khi U Minh Ma long mang Lôi Thiên rời đi không lâu, Thiên Sát không ngờ lại đến nơi này.

Nhìn thấy ao nước trong căn phòng đá, Thiên Sát ánh mắt sáng lên tự nói: "Té ra "Thông Thiên Âm Mạch" trong truyền thuyết ở đây, quả thật ông trời giúp ta." Nói xong nhẹ nhàng hạ xuống ngồi xếp bằng đùa giỡn trong ao.

Sự xuất hiện của Thiên Sát thay đổi hoàn cảnh bên trong căn phòng đá, khiến cho ao nước vốn có màu xanh lục dần dần trở nên đỏ sậm, trong không khí có sương mù máu nhàn nhạt chuyển động, ngập đầy khí huyết sát kinh người.

Cảnh tượng này kéo dài một hồi lâu. Khi Thiên Sát mở to mắt, cả căn phòng đá ánh đỏ chói lọi, làn sáng màu đỏ như máu run rẩy kịch liệt như ngàn vạn con trùng độc, nhanh chóng chuyển động hơn nữa còn phát ra tiếng rít.

Đứng lên, Thiên Sát ánh mắt hơi kinh ngạc, lên tiếng:

- Kỳ quái, nơi này không ngờ có khí tức của Âm Đế và U Minh Ma long. Lẽ nào bọn chúng đã đến nơi này trước ta một bước?

Trong lúc nói, Thiên Sát dừng lại một hồi, sau đó âm thầm biến mất.

Ngọn núi thần bí, căn phòng đá cổ quái. Thông Thiên Âm Mạch theo lời Thiên Sát thật ra là chỗ huyền diệu đến thế nào đây? Vì sao Địa Âm, Thiên Sát, Ma long đều không hẹn mà đến nơi này vậy?

Mọi thứ mê hoặc, ngoại trừ bọn chúng ra còn ai có thể nói rõ được đây?

Thời gian tiếp tục trôi qua. Căn phòng đá vốn yên tĩnh đột nhiên lóe lên hào quang. Lần này người đến lại là ai đây? Kết quả khiến người bất ngờ, người đến không ngờ chính là U Minh Ma long và Lôi Thiên. Bọn họ vì sao lại quay lại nơi này?

Than nhè nhẹ, U Minh Ma long vừa hất Lôi Thiên trên lưng vào trong ao nước, vừa chăm chú nhìn hắn, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa mấy phần chờ đợi.

Lôi Thiên không biết điều này, hắn chỉ thấy ao nước này biến hóa rất lớn, ẩn chứa khí huyết sát vô cùng, có thương hại nhất định với thân thể hắn, khiến hắn trong lòng nóng nảy, gào thét không ngừng.

Bên ao, U Minh Ma long toàn thân ánh đen hội tụ, bố trí một tầng kết giới kín bưng quanh ao nước, ép lấy chặt chẽ thân thể Lôi Thiên, không cho hắn có cơ hội phản kháng được.

Rất nhanh, toàn thân Lôi Thiên đang phẫn nộ mờ hiện ánh đỏ, một lượng lớn khí huyết sáng ẩn chứa trong nước ao đang hút vào trong người hắn, cải tạo thân thể của hắn. Quá trình này khó chịu vô cùng, đau khổ kịch liệt khiến hắn như điên như cuồng, miệng phát ra những tiếng kêu thê thảm đứt rời gan ruột.

U Minh Ma long ánh mắt vô tình, không chút có ý dừng tay, cứ như thế ép chặt chẽ lấy hắn, quan sát tình hình của hắn. Cuối cùng, trong tiếng kêu thảm thiết kéo dài, Lôi Thiên ngất đi.

Lúc đó, thân thể của hắn lúc đỏ như máu, lúc lại xanh lục, hai màu này lần lượt hiện ra, chốc chốc lại hợp nhất. Cứ như vậy, sau vài lần liên tục, cuối cùng làn sáng trên người Lôi Thiên tan đi, cả người khôi phục lại bình thường, không chút khác biệt người khác.

Lúc này, nước ao tự động mất đi, chỉ còn lại một hố đào khô héo mô tả mọi thứ phát sinh.

U Minh Ma long kêu nhẹ một tiếng, có mấy phần vui mừng, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy Lôi Thiên đang hôn mê, mang hắn lóe lên đã biến mất. Lập tức, căn phòng đá yên tĩnh trở lại, nhưng tầng sương mù vốn lơ lửng không tan lúc này đã biến mất.

Cứ vậy, căn phòng đá không còn thần bí nữa, một vùng trống rỗng có vẻ rất vắng lặng.

Đến vội vã, đi vội vã. Âm Đế và Thiên Sát đều chưa từng lưu lại, nhưng U Minh Ma long lại dẫn Lôi Thiên đến lần thứ hai, thật ra nó có mục đích thế nào?

Con người Lôi Thiên biến đổi rất quỷ dị. Điều đó ngầm ám chỉ điều gì? Giữa hắn và U Minh Ma long, thật ra ai là người khống chế?

Điều này xem tầm thường, nhưng lại ẩn chứa bí mật vô cùng, cuối cùng mang đến kết cục thế nào cho thiên hạ đây?

-----------------------------------------

Trèo đèo lội suối, trên đường truy đuổi, Lâm Vân Phong dẫn Hứa Khiết cứ đi tìm những nên thâm sơn cùng cốc, truy tìm tung tích Dịch viên, không biết đã trôi qua hết hai ngày.

Hai ngày này, hai người đi qua hơn nửa đại lục, từ Đông đến Tây, lại từ Tây qua Bắc, hiện nay đã đến bên ngoài Âm sơn.

Nhìn thảo nguyên mờ mịt, Lâm Vân Phong than nhẹ:

- Bên này cũng không có, xem ra chúng ta đã tìm sai phương hướng.

Hứa Khiết an ủi:

- Đừng nản chí, mở lòng ra. Hai ngày này tuy chúng ta đi qua không ít nơi, nhưng đều vội vã chạy qua, hoàn toàn chưa từng xem xét cẩn thận, rất có khả năng một số vị trí trên đường đã bỏ qua.

Lâm Vân Phong cười khổ đáp:

- Trên đường đi, huynh đã xem xét rất cẩn thận, Âm Dương pháp quyết tuyệt đối không bỏ qua một chút đầu mối nào, nhưng lại không một chút thu hoạch. Hiện nay, chỉ có phương Nam chưa từng tìm kiếm, hay là chúng ta đi về phía Nam đi.

Hứa Khiết ôn nhu mỉm cười, gật đầu đồng ý, cùng gã đi về phía Nam.

Bay trong tầng mây trắng, nhìn những đám mây lùi lại nhanh chóng hai bên, tâm tình Lâm Vân Phong dần dần tốt lên.

Hứa Khiết bên cạnh để ý thấy tình hình của gã, thấy gã hơi mỉm cười, không khỏi mở miệng nói:

- Vân Phong, nếu như tìm được Dịch viên, huynh có dự tính như thế nào?

Lâm Vân Phong suy nghĩ một lúc, đáp lại:

- Tự nhiên toàn lực làm cho Dịch viên vinh quang, thu nhận môn đồ, khiến nó trở thành môn phái lớn nhất trong Tu Chân giới để an ủi sư phụ, sư bá linh thiêng trên trời.

Hứa Khiết nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.

- Nếu như tìm được Dịch viên, nó lại ở nơi xa xăm mù khơi, huynh có muốn mang nó về lại Tây Thục chăng?

Lâm Vân Phong nói:

- Dịch viên vốn ở Tây Thục, huynh thân là đệ tử Dịch viên, tự nhiên muốn mang nó về lại nơi cũ, nhưng vậy mới không có lỗi với liệt tổ liệt tông của Dịch viên.

Hứa Khiết nói:

- Dịch viên thể tích khổng lồ, huynh tin có thể mang toàn thể nó về chăng?

Lâm Vân Phong cười nói:

- Điểm này không khó, Âm Dương pháp quyết của huynh có thể dễ dàng làm được chuyện đó.

Bật cười nhàn nhạt, Hứa Khiết hoàn toàn không kinh ngạc, tiếp tục hỏi:

- Dời về lại Tây Thục, ai có thể làm chưởng giáo Dịch viên đây?

Lâm Vân Phong không chút nghĩ ngợi, bật thành tiếng:

- Tự nhiên chính là Càn Nguyên sư bá, ông ấy là trưởng bối duy nhất của Dịch viên hiện nay.

Hứa Khiết lắc đầu nói:

- Nếu ông ấy không đồng ý thì sao?

Lâm Vân Phong sửng sốt, nghĩ một lúc, mở miệng nói:

- Ông ấy không làm thì đến phiên Ngạo Tuyết sư tỷ rồi.

Hứa Khiết trừng gã, mắng yêu:

- Cố ý tỏ ra hồ đồ, huynh biết rõ Lục Vân và Ngạo Tuyết sẽ không làm, hay giao cho muội xé tan ra cho rồi.

Lâm Vân Phong cười ha hả nói:

- Huynh cuối cùng không thuyết phục được sư bá, lúc đó sẽ để huynh làm.

Hứa Khiết nói:

- Như thế sao không thể? Vị trí chưởng giáo này trực tiếp quan hệ đến tương lai Dịch viên, cần phải người có năng lực đảm nhận. Huynh nếu như muốn nó trở nên vinh quanh, tự nhiên cần người làm cho tốt, tận sức có thể, như vậy mới không có lỗi với Huyền Ngọc sư bá, với sư phụ huynh và với những người khác.

Lâm Vân Phong bị nàng mắng như vậy, vẻ mặt hơi xấu hổ, bất quá trong lòng lại rất thoải mái. Bởi vì như vậy chứng tỏ Hứa Khiết rất quan tâm gã.

Nắm chặt bàn tay bé nhỏ của Hứa Khiết, Lâm Vân Phong nghiêm mặt nói:

- Muội yên tâm, huynh nhất định không phụ kỳ vọng của muội, nhất định sẽ khiến Dịch viên dương danh thiên hạ.

Bật cười kiều mị, Hứa Khiết nép vào người gã, nhỏ nhẹ nói:

- Vân Phong, nếu như sau này tìm không được sư phụ, sư tỷ lại theo Lục Vân đi mất, muội muốn ở lại Dịch viên đơn độc thành lập một hệ phái, thu thập một số nữ đệ tử cũng tính là hoàn thành một chút tâm ý cho Phượng Hoàng thư viện.

Khi nói vẻ mặt hơi lo lắng, sợ Lâm Vân Phong không đáp ứng.

Nghe vậy Lâm Vân Phong cười nói:

- Được, hãy để Dịch viên và Phượng Hoàng thư viện hợp lại, đến lúc đó mới cùng nhau phát triển vinh quang, cũng tính là một giai thoại của Tu Chân giới.

Hứa Khiết rất mừng, kích động nói:

- Vân Phong, huynh thật là tốt.

Lâm Vân Phong cười ha hả nói:

- Đối với Khiết nhi của huynh, tự nhiên huynh đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.

Cười quyến rũ, Hứa Khiết nháy mắt với gã, nhỏ nhẹ nói:

- Muội sau này sẽ báo đáp huynh thật tốt.

Lâm Vân Phong vui mừng, cười ha hả không ngừng, lập tức dẫn Hứa Khiến tăng tốc tiến lên, loáng cái đã biến mất trong biển mây.

Buổi chiều, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đến trên một khu rừng nguyên thủy rậm rạp, ở đó Lâm Vân Phong phát hiện một chút mùi vị quen thuộc.

Dừng lại, Lâm Vân Phong nói với Hứa Khiết:

- Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên hẳn ở quanh đây.

Hứa Khiết kinh ngạc nói:

- Nơi này hoang sơ rừng rú, hắn làm gì ở đây?

Lâm Vân Phong đáp:

- Chuyện này không nói rõ được, huynh cũng đoán không ra. Hay là đi gặp hắn là biết ngay thôi mà.

Nói rồi nhẹ nhàng hạ xuống đứng trên một cây đại thụ.

Trong rừng bóng trắng lóe lên, Bạch Vân Thiên chủ động xuất hiện, nhìn thấy hai người Lâm Vân Phong, cười nói:

- Té ra là cố nhân đến chơi, bổn tông chủ quả thật thất lễ không đón tiếp từ xa, xin thứ lỗi.

Lâm Vân Phong điềm nhiên đáp:

- Tông chủ không đi tranh đoạt thiên hạ, lại chạy đến nơi hoang sơ núi rừng này, không biết có phải đến thưởng thức cảnh sắc nơi này không?

Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp:

- Phong cảnh nơi này tuy tốt, nhưng còn chưa lưu được bổn tông chủ. Ta lần này đến đây bất quá đi tìm một thứ đồ mà thôi.

Lâm Vân Phong ánh mắt nghi hoặc, kinh ngạc nói:

- Tìm đồ? Vật đó nhất định không tầm thường,. nếu không cũng không nhọc đến đại giá của tông chủ?

Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp lời:

- Cũng không có gì, chỉ là một gốc U Bích Lan Hoa, khiến các vị chê cười.

Lâm Vân Phong cau mày, quét qua ký ức trong não có liên quan đến U Bích Lan Hoa, nhất thời chìm vào trầm ngâm.

Hứa Khiết đầy nghi hoặc hỏi lại:

- U Bích Lan hoa là thứ gì, ngươi tìm nó làm gì?

Bạch Vân Thiên cười tà dị đáp:

- Không có gì, đó chỉ là một đóa hoa vô dụng với các vị, nhưng có thể làm đồ chơi nhỏ cho Ma tông của ta. Được, không nói đến những chuyện đó, khó có dịp gặp mặt, cho các vị một tin tốt có liên quan đến Kiếm Vô Trần.

Lâm Vân Phong tỉnh lại, lên tiếng hỏi:

- Kiếm Vô Trần thế nào rồi?

Bạch Vân Thiên cười đáp:

- Kiếm Vô Trần chết rồi, hắn chết trong tay của Lục Vân, chuyện này mới xảy ra ngày hôm qua.

Vẻ mặt biến hẳn, Lâm Vân Phong hơi kích động nói:

- Chế rồi? Chết là tốt, tội hắn phải bị báo ứng, chết cũng không đáng tiếc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.