Dường như cảm nhận được tâm tình của Vô Song, Lục Vân có phần áy náy nói:
- Thật xin lỗi Vô Song, khiến cho nàng phải chịu khốn khổ. Ta thật sự không biết sự có mặt của Thiên Lân, nếu không ta đã sớm đi tìm nàng rồi.
Ngọc Vô Song mím chặt hai môi, đầy oán khí đáp:
- Nếu đây chỉ là sự thương xót, thì ta không cần.
Lục Vân bật cười khổ sở, từ từ tiến lên một bước, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai mắt của Ngọc Vô Song, nhẹ nhàng đưa hay tay ra, động tác rất chậm, rõ ràng đang chờ đợi sự đồng ý của Ngọc Vô Song.
- Đây là lời trong lòng của ta, biểu thị sự thiếu sót của ta đối với nàng, ta sẽ dùng tình cảm cả đời này để bù đắp cho nàng, khiến nàng không chịu chút đau khổ nào.
Có phần u oán nhìn Lục Vân, Ngọc Vô Song kích động lên tiếng:
- Nếu năm xưa vào lúc quan trọng cuối cùng ngươi không làm như vậy, giữa chúng ta sẽ chỉ có quá khứ mà không có hiện tại, hận của ta đối với ngươi cũng theo thời gian từ từ tan biến. Nhưng bây giờ, chuyện đã trở thành như vậy rồi, ngươi bảo ta phải đối mặt với người đời ra sao, đối mặt với thiên hạ thế nào?
Nhẹ nhàng đặt tay lên hai vai của Vô Song, Lục Vân khẽ thở dài nói:
- Năm xưa đúng thực là ta có lỗi, ta không nên làm như vậy, nhưng nàng hoàn toàn không biết rằng, ta thực ra rất muốn giữ nàng ở lại bên cạnh mình, rất muốn khiến nàng hạnh phúc mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1428060/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.