Thiên Lân bật cười ha hả đáp:
- Ta sẽ cẩn thận vô cùng, thương hoa tiếc ngọc vô cùng.
Nhất Tịch Như Mộng ậm ừ một tiếng, không nói gì thêm, như thẹn lại như mừng nhìn Thiên Lân, ánh mắt đầy tình êm ái, cả trái tim đã hoàn toàn giao hết cho hắn rồi. Cảm nhận được tình yêu của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân toàn thân tràn đầy sức mạnh, cẩn thận tách hai chân của Nhất Tịch Như Mộng ra, êm ái tiến vào thẳng chỗ mong chờ tha thiết. Thời khắc đó, Thiên Lân tâm trạng phấn chấn vô cùng, mùi vị trong đó thật tuyệt vời, khiến cho hắn cơ hồ điên cuồng, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn sự kích động, sợ làm đau nữ hoàng của mình.
Cảm nhận được sự ôn nhu của Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng rất cảm động, biết được Thiên Lân quả thực yêu thương mình, trong lòng không khỏi cảm kích, khẽ nói bên tai hắn:
- Đến đây, hãy tận hết sức chiếm hữu ta đi, chinh phục ta đi.
Thiên Lân nghe vậy tình dục dâng cao, lập tức thẳng đường mà tiến, đấu đá lung tung, phát tiết dục vọng trong lòng của mình.
Dưới màn đêm, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng ở trong hồ đã giao hết cho nhau, hai người tâm đầu ý hợp, thật lòng yêu thương, cảm giác đó thật tuyệt vời vô cùng, chính là sự hưởng thụ cả thân thể và tâm hồn, được xưng tụng là hoan lạc yêu thương hoàn mỹ nhất, không hề có chút tiếc nuối nào, không hề có chút miễn cưỡng nào. Đêm hôm nay, Thiên Lân cứ mãi trong trạng thái hưng phấn, hưởng thụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1428051/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.