Xuyên qua Tùng Lâm chiểu trạch, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng nhanh chóng đến Vô Thanh thủy vực, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ hơi kinh ngạc. Vốn dĩ, theo suy đoán của Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng, Vô Thanh thủy vực chắc chắn là một nơi âm lạnh mùi chết chóc, nhưng trên thực tế cảnh tượng Vô Thanh thủy vực lại khá đẹp, khiến cho người ta cảm thấy như đi vào tiên cảnh.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Lân kéo cánh tay của Nhất Tịch Như Mộng, hai người yên lặng nhìn tất cả cảnh tượng trước mắt, mặt đầy sự kinh hãi. Đây là một cái hồ rất lớn, không gió không sóng, mặt hồ phẳng lặng như gương, nước hồ xanh ngọc bích trong suốt, hệt như một khối lam ngọc. Ở bờ hồ đối diện, có một ngọn núi bất ngờ nhô lên, hình dạng như một thanh đao bén, khiến cho người ta cảm thấy không sao chạm vào được. Ngọn núi này từ trong hồ nhô thẳng lên cao, vô cùng quái dị, lưng chừng núi có sương mù thành mây che phủ cảnh tượng ở đỉnh núi.
Nhìn thấy tất cả mọi thứ, Thiên Lân cảm thán vô cùng:
- Nếu không biết đây là Ma Vân Đại chiểu trạch, chỉ sợ ai cũng không tin tưởng tất cả cảnh tượng trước mắt là thật.
Nhất Tịch Như Mộng nhìn ngọn núi bất ngờ kia, khẽ lẩm bẩm:
- Đó là Tuyệt Mệnh phong, chính là đất chết trong truyền thuyết.
Thiên Lân cau mày nói:
- Vô Thanh thủy vực này trông thật cực đẹp, nếu có hung hiểm hẳn đến từ trong nước, chúng ta có thể bay vượt qua từ trên không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1428045/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.