Chương trước
Chương sau
Nghe mọi người bàn luận, Ngũ Sắc Thần Vương mở miệng lên tiếng:
- Đủ rồi, tất cả ngậm miệng cho ta. Ta bảo các ngươi đến nơi này, là để các ngươi đưa một đối sách, không phải để các ngươi tranh luận với nhau.
Thấy Ngũ Sắc Thần Vương nổi giận, Huyền Châu khuyên bảo:
- Thần Vương bớt giận, chuyện này trước giờ vẫn do Chấn cung phụ trách, ta thấy chi bằng giao cho bọn họ xử lý, người chỉ cần chờ tin tức là được rồi, không đáng tức giận vì những chuyện nhỏ nhặt này.
Cừu Nhược Băng lên tiếng:
- Thần Vương yên tâm, thuộc hạ sẽ tự có cách giải quyết khiến mọi người thỏa mãn.
Khẽ hừ một tiếng, Ngũ Sắc Thần Vương nói:
- Nếu là như vậy, chuyện này giao cho ngươi, ta không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức xấu nào nữa. Giải tán.
Dứt lời, Thần Vương đứng lên phất áo đi liền, rõ ràng tức giận với chuyện này vô cùng.
Trong đại điện mọi người thấy như vậy, ào ào đứng lên rời đi, ai cũng không dám ở lại nơi đó nữa.
Quay lại đại điện Thánh Nữ, Hoa Ngạo Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Xem ra lần này đến đây không chỉ một mình Thiên Lân.
Vụ Thanh Ti gật đầu nói:
- Phân tích tình hình Cừu Nhược Băng để lộ ra, người đến rõ ràng phân binh hai đường, hỗ trợ Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực vượt qua thời khắc gian nan nhất này.
Hoa Ngạo Nguyệt cười đáp:
- Tiếp theo, chuyện chúng ta phải làm chính là chú ý đặc biệt đến Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, nắm vững động thái của Thần Vương, từ đó tìm cho ra cơ hội.
Vụ Thanh Ti lo lắng nói:
- Cho dù tất cả mọi thứ giống như cô định liệu, Thiên Lân đến Ngũ Sắc Thiên Vực đi nữa, chỉ sợ rất khó lật đổ được thế lực của Thần Vương.
Hoa Ngạo Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Nếu như chính diện giao tranh không có kỹ xảo, Thiên Lân tự nhiên không có được cơ hội giành thắng lợi. Nếu như xuất kỳ bất ý, tiêu diệt từng bộ phận, Thiên Lân cũng không phải hoàn toàn không có được khả năng chiến thắng. Lại thêm có được Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực hỗ trợ, chúng ta ngầm trợ giúp, mọi thứ đều có khả năng.
Vụ Thanh Ti cười cười, vẻ mặt hơi phức tạp, khẽ lẩm bẩm:
- Hy vọng cô không nhìn lầm người.
Hoa Ngạo Nguyệt cười cười, hoàn toàn không trả lời, trong lòng lại nghĩ đến Thiên Lân, thật ra hắn là một người như thế nào đây? Vì sao Mẫu Đơn và Hoa Hồng cùng yêu thương hắn, hắn quả thật có tốt như Hoa Ảnh nói không, cả người tràn đầy sức hấp dẫn, có sự thu hút trí mạng với nữ nhân chăng? Thời khắc này, Hoa Ngạo Nguyệt nghĩ đến Thiên Lân, muốn gặp Thiên Lân, lần đầu gặp mặt của hai người sẽ vào lúc nào, sẽ có tình cảnh như thế nào đây? Quả thật đây là chuyện đáng để chờ đợi…
Tại trước mặt Cô Tinh Vân Nhai, trên không trung doanh trại của Vô Tình lão nhân, Thiên Lân và Vô Tình lão nhân cách nhau vài trượng, chăm chú nhìn nhau, không khí có phần nén lại. Do trận chiến này liên quan đến lợi ích thân thiết của hai bên, cho dù là Thiên Lân hay là Vô Tình lão nhân, ai cũng tỏ ra cẩn thận vô cùng, ai cũng không dám sơ ý khinh thường địch nhân. Mẫu Đơn lơ lửng trên không, cách chừng mười trượng, toàn thân bất động không nhúc nhích chăm chú nhìn Thiên Lân, tình thắm thiết tràn đầy trong lòng, lại có sự quan tâm vô cùng, nàng yên yên lặng lặng cầu chúc hắn có thể giành được thắng lợi. Trên mặt đất, binh sĩ Ngũ Sắc Thiên Vực đã lùi lại một cự ly nhất định, ngửng đầu chăm chú nhìn hai người trên không trung, yên yên lặng lặng chờ đợi trận chiến này bắt đầu.
Trong yên lặng, Vô Tình lão nhân phá vỡ trầm lặng, lạnh lẽo nói:
- Thiên Lân, ngươi là khách xa đến, chiêu thứ nhất nhường ngươi ra tay trước.
Thiên Lân điềm nhiên trả lời:
- Giao chiến công bằng, không cần phải như vậy.
Vô Tình lão nhân hừ giọng đáp:
- Nếu như ngươi đã không muốn nhận, đến lúc sau này chớ có hối hận.
Còn đang nói, Vô Tình lão nhân xông thẳng lên trời, toàn thân ánh sáng rực rỡ, khí thế như núi trùm khắp đất trời, lập tức bao trùm khắp cả phạm vi vài dặm, tác dụng mạnh mẽ lên người Thiên Lân.
Bật cười điềm nhiên, Thiên Lân vỗ vỗ Ma Da trên vai của mình, ra ý cho hắn đi đến bên cạnh Mẫu Đơn. Ma Da ngầm hiểu được, lập tức phi thân bay đi hạ xuống vai của Mẫu Đơn, từ xa xa chăm chú nhìn Vô Tình lão nhân và Thiên Lân.
Tung mình bay lên, Thiên Lân khi đến cao độ ngang bằng với Vô Tình lão nhân, ánh mắt mỉm cười nhìn lão, vẻ mặt điềm tĩnh tùy tiện, khiến cho người ta cảm giác như không hề để ý gì cả. Chăm chú nhìn Thiên Lân, Vô Tình lão nhân có phần cảnh giác, có phần không vui với sự không chút biến sắc của Thiên Lân, cảm giác bản thân có sự hiềm nghi coi thường. Hừ khẽ một tiếng, Vô Tình lão nhân giang hai tay ra, toàn thân ánh sáng chói mắt nhấp nhô dao động, chỉ trong chớp mắt đã hình thành một đám mây ánh sáng khổng lồ giữa không trung, vây phủ bốn bề quanh người lão, bao trùm lấy cả Thiên Lân vào trong đó. Đối mặt với tất cả mọi thứ, Thiên Lân từ vẻ mặt thong dong bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng ngẩng đầu ưỡn ngực, trong vô hình toát ra một luồng ngạo khí hoàng đế.
Quan sát tình trạng của Thiên Lân, Vô Tình lão nhân có phần chấn động khiếp sợ, sau khi chuẩn bị thu thế xong rồi, hai tay giang ra đưa thẳng lên trời, bốn bề ánh sáng như sóng biển ập đến, theo sự khống chế của Vô Tình lão nhân hình thành một cơn lốc lóe sáng, nhanh chóng bay thẳng đến Thiên Lân. Thời khắc đó, trời đất cuồng phong gào thét, mây đen ập xuống, bầu trời vốn dĩ sáng tỏ lập tức ảm đạm hẳn, hệt như bóng đêm ập xuống. Nhìn cơn lốc đang đến gần, Thiên Lân không có thời gian để suy tính nhiều, chọn lực phương thức phòng ngự, nhanh chóng thi triển Thái Hư pháp quyết, thân thể lập tức nhạt đi, chỉ lưu lại một cái bóng, cứ để cơn lốc tàn phá như thế nào đi nữa, hình bóng đó thủy chung vận giữ nguyên hoàn chỉnh, căn bản không cần gắng sức. Vô Tình lão nhân bật cười một tiếng, cảm thấy có phần đắc ý với tình cảnh của Thiên Lân, cho là Thiên Lân có phản kháng đi nữa, cũng nhất định sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng sự thực luôn khiến người ta phải kinh hãi, khi cơn lốc khổng lồ dần dần biến mất đi, để lộ tình hình cuộc chiến, Thiên Lân đang ngạo nghễ ở đó, không thấy di động hay bị thương chút nào cả.
Vô Tình lão nhân tâm thần chấn động, vọt miệng nói:
- Không thể nào!
Thiên Lân cười đáp:
- Trên thế gian không gì không khả năng, chỉ có biết hay không thôi. Vừa rồi cơn lốc của ngươi tuy mạnh mẽ, nhưng đối với ta thì căn bản không đủ để uy hiếp.
Vô Tình lão nhân hừ giọng nói:
- Chớ vội đắc ý, đây mới là bắt đầu thôi.
Còn đang nói, Vô Tình lão nhân hai tay bắt chép, thân thể xoay tròn, lợi dụng sức xoay tròn để làm không khí xung quanh chuyển động, khiến nó hình thành một cơn lốc xoáy, từ trên cao chụp thẳng xuống Thiên Lân.
Bật cười tà mị, Thiên Lân tự nói:
- Cơn lốc xoáy thật mạnh mẽ đó, nếu như trước đây gặp phải, quả thật là không dễ đối phó. Nhưng hiện nay nếu gặp, ngươi đã định sẵn bị xui rồi.
Tâm niệm thoáng động, Thiên Lân lập tức điều chỉnh quỹ tích vận hành chân nguyên trong cơ thể, thi triển Phong Thần quyết. Chỉ thấy trên người Thiên Lân ánh xanh rực rỡ, y phục tung bay, phát ra khí thế thật phiêu dật, lập tức kết liền với trời đất, dung nhập vào trong thế giới của gió.
Lúc này đây, công kích của Vô Tình lão nhân đã đến gần rồi, cơn lốc xoáy đó khí thế bức người, hệt như một con rồng điên chụp thẳng xuống, khiến cho Mẫu Đơn và vài ngàn binh sĩ quan sát vô cùng khiếp sợ, đều cho là Thiên Lân phải xui xẻo rất nhiều. Khi cơn lốc xoáy của Vô Tình lão nhân ép gần đến đỉnh đầu của Thiên Lân cách chừng một trượng, Thiên Lân giữa không trung toàn thân lóe lên ánh sáng, một luồng sóng ánh sáng khuếch tán tràn khắp trời đất, lập tức thay đổi tất cả. Khi đó, cơn lốc xoáy của Vô Tình lão nhân ép thẳng đến đỉnh đầu của Thiên Lân, ngay khi mắt nhìn thấy Thiên Lân sắp bị đánh trúng, ai ngờ không gian đột nhiên ngưng đọng hẳn lại, tất cả sức mạnh vận động đều đột nhiên dừng lại. Một chiêu đáng sợ của Vô Tình lão nhân dừng lại, thế gian vạn vật lập tức mất đi động lực. Bật cười ngạo nghễ, Thiên Lân phá vỡ trầm lặng, tay phải đưa thẳng lên trời, một luồng sáng màu xanh đẹn xông thẳng lên trời, lập tức đánh tan cơn lốc xoáy của Vô Tình lão nhân, đánh trúng vào thân thể của Vô Tình lão nhân. Thời khắc đó, không gian ngưng đọng đột nhiên vận động trở lại. Bốn bề, vô số sức gió điều chuyển phương hướng, cùng nhắm chuẩn vào Vô Tình lão nhân, lập tức hất tung lão ta bay thẳng lên trời. Rên lên một tiếng, Vô Tình lão nhân trọng thương phun máu, thân thể không điều khiển được bay thẳng lên cao cả ngàn trượng mới dần dần dừng lại. Sau đó, Vô Tình lão nhân từ trên cao rơi thẳng xuống với tốc độ kinh người, miệng gào thét tức giận, trong lòng tức tối vô cùng...
Nhìn Vô Tình lão nhân đang rơi thẳng xuống, Thiên Lân nụ cười kỳ lạ, tay phải tùy ý múa lên, Phong Thần quyết lập tức dừng thân thể Vô Tình lão nhân lại, để tránh cho lão không khốn khổ rơi thẳng xuống đất.
- Hai chiêu qua rồi, ngươi thương thế cũng đã không nhẹ, xem ra trận chiến này rất bất lợi cho ngươi đó.
Có mấy phần tà mị, lời nói Thiên Lân có phần châm chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.