Thiên Lân nghe vậy biến sắc, ngửng đầu nhìn lên tầng mây, trầm ngâm nói:
- Tình yêu của tiền bối khiến người ta phải cảm thán, cố chấp của tiền bối làm nhân gian khiếp hãi, chỉ cần tiền bối kiên định không dao động, tiền bối nhất định có thể tìm được tình yêu thuộc về mình.
Vân Nghê thánh nữ khẽ thở dài đáp:
- Tình yên của ta ở chân trời, đó là một thoáng chốc quá khứ.
Thiên Lân rùng mình, vọt miệng nói:
- Không phải, tình yêu của tiền bối ở bên mình, chỉ là …
Một tiếng thở dài vang lên, Thiên Lân đột nhiên tỉnh lại, kịp thời nén lại những lời vào trong lòng.
Vân Nghê thánh nữ dường như có phát hiện, quay đầu lại liếc Thiên Lân, sau đó lại nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng tự nói:
- Chờ đợi cũng là một loại ràng buộc đã đi theo ta qua hai ngàn năm. Tuy thời gian đối với ta phảng phất như vĩnh cửu bất biến, nhưng mong đợi trong lòng của ta lại vẫn chưa hề tiêu tan đi. Có lẽ có một ngày, ta sẽ đột nhiên tỉnh lại. Lúc đó, ta sẽ quay đầu nhìn lại mới phát hiện được cuộc đời của ta thực ra ngắn ngủi.
Thiên Lân có phần thương cảm, đối với tình yêu của Vân Nghê thánh nữ và Ngạo Thiên Quân Vương, trong lòng cảm xúc vô cùng, lại không tiện nói rõ ràng.
Ma Da dường như cảm nhận được khó khăn trong lòng của Thiên Lân, liền âm thầm truyền âm:
- Giữa ngươi và bà ta đã định sẵn có một đoạn duyên số, ngươi phải bồi thường.
Thiên Lân không hiểu rõ lắm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1428012/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.