Khi màn đêm buông xuống, Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn ba người đã bay được vài trăm dặm, đến một vùng sâu trong Tần Lĩnh, phát hiện một ngôi miếu ở trên một ngọn núi không biết tên.
Nhìn qua tình hình chung quanh, Thiên Lân nói:
- Xem ra đêm nay chúng ta phải qua đêm ở nơi này rồi.
Hải Mộng Dao điềm đạm thanh nhã đáp:
- Có một ngôi miếu đổ nát để dung thân, so với dừng chân nơi hoang dã đã tốt hơn nhiều rồi.
Tử Hàn nói:
- Người tu đạo không giống những người phàm tục, chuyện dừng chân giữa đường hoang dã cũng là hết sức bình thường.
Thiên Lân cười ha hả trả lời:
- Ta từ nhỏ đến lớn ở Băng Nguyên, quả thật không hiểu rõ lắm tập tính của vùng trung thổ.
Còn đang nói, cả ba người đã đi đến trước căn miếu đó, ai nấy quan sát động tĩnh chung quanh.
Đây là một ngôi miếu thờ không lớn, xây dựng trên đỉnh núi, bốn bề có hoa cỏ rậm rạp, cây cao dày đặc, có vài phần khí thế thanh tú.
Nhìn cửa miếu có trên một tấm biển, Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:
- Linh Tu tự, cái tên này được đặt cũng không tồi, nhưng mà …
Thấy Thiên Lân đột nhiên dừng lại, Tử Hàn hỏi:
- Nhưng thế nào đây?
Thiên Lân bật cười kỳ dị, trả lời:
- Nhưng hơi lộ liễu một chút.
Cây này khiến người ta không hiểu, Tử Hàn lập tức hỏi tới:
- Ý là thế nào?
Thiên Lân quay đầu nhìn Hải Mộng Dao, cất tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ có biết được ám chỉ trong lời nói là gì không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427935/chuong-801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.