Băng Nguyên vào lúc hoàng hôn không nhìn thấy được mặt trời lặn về phía Tây, chỉ có cuồng phong và bão tuyết, cùng với bầu trời một mày đêm tối mông lung. Khi Thiên Lân quay về, Tân Nguyệt, Dao Quang, Đồ Thiên mấy người còn chưa hề bỏ đi, cùng với Mẫu Đơn Hoa Hồng chờ đợi Thiên Lân.
Thiên Lân còn đang lơ lửng trên đỉnh núi, chưa kịp gọi mọi người thì Lâm Y Tuyết đã một mình cất bước đến bên cạnh Thiên Lân, kéo y phục của hắn rồi nhìn kỹ từ trên xuống dưới, hơn nữa còn hỏi:
- Thiên Lân sư huynh, huynh làm sao lại đi lâu quá vậy, mãi đến lúc này mới quay về.
Đối với tính cách thẳng thắn của Lâm Y Tuyết, mọi người vẻ mặt ai nấy khác lạ. Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết ba người hơi mỉm cười, ánh mắt có vài phần khích lệ. Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng có phần khác nhau, phần lớn là không được tự nhiên. Hoa Ảnh và Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt bình thản, rõ ràng không hề kinh ngạc chút nào.
Thiên Lân nở nụ cười mỉm, khẽ bảo:
- Ta có chuyện khác mất chút thời gian, vì thế đến lúc này mới quay lại, còn may mọi người đều ở đây. Ta vừa hay có một việc muốn nói với mọi người.
Thấy Thiên Lân khuôn mặt mỉm cười, giọng nói êm ái, Lâm Y Tuyết trong lòng mừng rỡ, dịu dàng nói:
- Có chuyện gì đây, Thiên Lân sư huynh?
Nhìn thấy Lâm Y Tuyết xinh đẹp như vậy, Thiên Lân không khỏi nảy lòng trìu mến, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng rồi đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427840/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.