Giọng đột ngột thay đổi, lời nói cuối cùng của Dạ Mộ Bạch rõ ràng ám chỉ một sự tất nhiên nào đó. Xích Viêm vẻ mặt điềm nhiên, quay đầu liếc Bát Bảo và Ma Da, điềm nhiên nói:
- Năm tháng vĩnh hằng để lại chẳng qua là thương tổn, truyền lại ảo diệt đối với ta là một sự chờ đợi.
Cất bước tiến lên, Xích Viêm nói xong không quay lại dẫn Diễm Xích Mã đi liền.
Dạ Mộ Bạch nghe vậy thở dài, nhìn theo bóng dáng của Xích Viêm, trong ánh mắt toát ra vài phần thương cảm. Bát Bảo khẽ kêu một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Không cần phải tiếc nuối, hắn rất là thản nhiên.
Ma Da vẻ mặt mơ hồ, hỏi lại:
- Nói cái gì vậy. Thần thần bí bí, không thể ra ngoài được sao?
Dạ Mộ Bạch trừng Ma Da một cái, sau đó đưa mắt nhìn Bát Bảo, khẽ bảo:
- Ngươi thấy được chỉ là bề ngoài mà thôi. Được rồi, cũng phải đi rồi, chúng ta sẽ còn gặp nhau.
Nhẹ nhàng bay lên, Dạ Mộ bạch thân pháp như tiên nữ.
Khiếu Thiên thấy vậy, quay đầu nói với Bát Bảo:
- Thay ta hỏi thăm mọi người, nói là ta mạnh khỏe bình thường, không cần phải lo lắng cho ta.
Bát Bảo kinh ngạc nói:
- Ngươi không theo ta quay về sao?
Khiếu Thiên khổ sở đáp:
- Ta còn có chuyện, ngươi quay về hỏi Dao Quang sẽ hiểu rõ. Cáo từ.
Ánh trắng lóe lên, Khiếu Thiên lập tức đuổi theo Dạ Mộ Bạch, hai người nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.
Bát Bảo không vội vàng rời đi, nó còn đang chờ đợi Ma Da lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427809/chuong-675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.