Đứng thẳng nghênh mặt đón gió bão, quay về phương Bắc, Xà Thần ánh mắt nhìn lên mặt tuyết. Ở đó, một hàng dấu chân ấn sâu đi về phía xa xăm cho thấy rõ mấy phần đau thương.
Thở dài u oán, Xà Thần khẽ lẩm bẩm:
- Thần thoại biến mất đã lâu cuối cùng cũng quay lại nhân gian, kiếp nạn số mạng ai có thể đảo chuyển được?
Tiểu Ngọc vẻ mặt phức tạp khẽ nói:
- Chủ nhân, từ lúc người đến Băng Nguyên đã biến thành đa sầu đa cảm.
Xà Thần bật cười kỳ dị, giọng bình đạm nói:
- Có lúc, chỉ vài ngày ngắn ngủi cũng hơn hẳn vài ngàn năm.
Tiểu Ngọc khẽ than:
- Đây gọi là nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ chăng?
Xà Thần khẽ gật đầu trả lời:
- Tuy không trúng hẳn nhưng cũng không cách xa lắm.
Tiểu Ngọc nói:
- Như vậy, chủ nhân hà tất phải vội vàng chạy đến?
Xà Thần trầm ngâm rất lâu, khẽ than:
- Bởi vì trong lòng ta cũng có điểm không cam tâm.
Tiểu Ngọc nghe vậy, dường như hiểu ra gì đó, lập tức không nói thêm nhiều.
Giây lát sau, trong gió tuyết truyền lại âm thanh quái dị, chớp mắt đã đến bên mình. Xà Thần vẻ mặt điềm nhiên, liếc Tử Vong thành chủ đột nhiên xuất hiện, không nhanh không chậm nói:
- Thực lực ngươi xem ra cũng đã cơ bản khôi phục rồi.
Hắc Bạch Điên nhìn hàng dấu chân khổng lồ trên mặt đất, giọng âm lạnh đáp:
- Vào thời khắc trọng yếu như vậy, ta làm sao không chuẩn bị cho tốt được?
Xà Thần tròng mắt hơi động, cử chỉ ưu nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427595/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.