Hàn Hạc hỏi lại:
- Tân Nguyệt, con theo Thiên Đao khách học nghề bảy năm, vì sao chưa từng đề cập đến chuyện này? Bây giờ con có biết được lai lịch của ông ấy không?
Tân Nguyệt trầm ngâm trả lời:
- Liên quan đến chuyện này, Thiên Lân đều chưa từng nói với bên ngoài. Mà sư tổ dường như cũng phát hiện được rồi, nhưng sư tổ cũng không hề hỏi đến, con nghĩ sư tổ chắc không muốn ảnh hưởng đến việc tu luyện của con, vì thế con cũng chưa từng nhắc qua. Còn về lai lịch của sư phụ, ông ấy vẫn không muốn cho con biết. Ông chỉ tiết lộ là thanh kiếm ông truyền cho con hai mươi năm trước đã từng dương danh thiên hạ, tương lai con sẽ tự mình biết hết mọi chuyện của sư phụ. Đêm qua, sư phụ đã đi rồi, ông ấy truyền hết mọi thứ lại cho con, sau đó đi về nơi xa xăm.
Nói xong, Tân Nguyệt không khỏi lưu luyến không thôi, vẻ mặt toát ra sự thất vọng nhàn nhạt.
Giang Thanh Tuyết an ủi:
- Đừng nghĩ quá nhiều, sư phụ muội chính là hy vọng muội kiên cường tự lập, mà ông ấy lại không hề lưu luyến nơi này nên mới bỏ đi. Muội hẳn phải vui mừng cho ông ấy, bởi vì ông ấy đã thoát khỏi phiền não, từ đây một mình tự do tự tại, sinh hoạt tùy ý.
Tân Nguyệt khẽ gật đầu, vẻ mặt trầm ngâm. Sở Văn Tân lúc này mở miệng nói:
- Tân Nguyệt, kiếm này ngoại hình kỳ dị đặc biệt, rất giống một thanh binh khí ta đã từng nghe qua, nhưng ta không dám khẳng định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427546/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.