Đột nhiên, một âm thanh truyền đến khiến Thiên Lân đang trầm tư giật mình tỉnh lại.
- Thiên Lân, đệ về hồi nào vậy? Vũ Điệp đâu?
Quay đầu lại, thấy người nói là Giang Thanh Tuyết, Thiên Lân vẻ mặt liền tươi cười.
- Vũ Điệp đi tìm Thiện Từ rồi. Chuyện ở đây như thế nào vậy, tượng đá thần long sao rồi?
Giang Thanh Tuyết khẽ than:
- Sau khi đệ đi không bao lâu, Đằng Long cốc đột nhiên bị núi rung đất chuyển, kéo dài một lúc, cuối cùng tượng đá thần long ngã ầm xuống. Mọi người đều ở đó, cốc chủ vẻ mặt bi thương, dường như biết nguyên nhân nhưng lại không muốn nói nhiều.
Thiên Lân hơi cảm khái, nhịn không được lắc đầu thở dài, sau đó đi đến bên Giang Thanh Tuyết khẽ nói:
- Được rồi, có một số chuyện sớm muộn cũng phải đến, hay là chúng ta đi vào trong gặp cốc chủ đi.
Giang Thanh Tuyết nhìn hắn, cảm xúc nói:
- Thiên Lân, chuyện đau thương dễ dàng khiến người ta trưởng thành, đệ cũng không còn nhỏ nữa rồi, phải suy nghĩ cho mình, ý nghĩa cuộc sống của đệ, lý tưởng của đệ ở đâu?
Thiên Lân gật nhẹ, vừa đi vừa nói:
- Rất nhiều khi, đệ đều muốn suy nghĩ. Nhưng trong tiềm thức, đệ dường như còn cự tuyệt lớn lên, còn đang hoài niệm quá khứ.
Giang Thanh Tuyết nói:
- Không trải qua mưa gió, khó mà chịu đau thương. Đời này của đệ được ông trời yêu thương, mọi chuyện đều trót lọt, vì thế còn chưa biết được sự gian khổ và bất lực của thế gian. Chờ một ngày đệ cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427462/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.