Đến huyệt động Lâm Phàm ở, Thiên Lân liếc cái liền thấy Lâm Phàm ở trên giường và Linh Hoa ngồi bên giường.
Ho khan nhẹ một tiếng, Thiên Lân sau đó đi vào, mỉm cười hỏi:
- Thế nào rồi, thương thế có đỡ hơn không?
Lâm Phàm nhìn Thiên Lân, cười cay đắng, không nói gì. Linh Hoa thuận thế đứng lên nhẹ nhàng nói:
- Huynh tới rồi, ngồi đi.
Thiên Lân tiếng lên, ngồi một bên giường, nắm lấy tay Lâm Phàm, vừa tìm hiểu tình trạng thương thế của hắn, vừa nói:
- Còn đau lòng vì bọn thằng mập phải không?
Lâm Phàm hơi tự trách nói:
- Nếu không phải ta kiên trì muốn đến chỗ đó, sẽ không phát sinh mọi chuyện, bọn nó cũng không chết đi.
Thiên Lân vỗ vỗ vai hắn, an ủi:
- Chuyện đã phát sinh rồi, tự trách cũng không tác dụng gì, hay là ngươi an tâm dưỡng thương, sau đó tu luyện cho tốt để có thể nhanh chóng báo thù cho bọn chúng.
Lâm Phàm khổ sở nói:
- Thương thế ta như vậy, phỏng chừng không đủ mười ngày nửa tháng thì không có khởi sắc gì, ngươi bảo ta làm sao an tâm được?
Thiên Lân trầm ngâm nói:
- Thương thế của ngươi hơi phức tạp, với tu vi của sư phụ ngươi phỏng chừng là trị liệu không hết được cho ngươi.
Linh Hoa vừa nghe, lo lắng nói:
- Thiên Lân, huynh là người luôn có được biện pháp, huynh có thể trị hết thương thế cho sư huynh không?
Thiên Lân gật đầu nói:
- Chuyện này ta cần thử qua, xem chừng cũng nắm vững được vài phần.
Linh Hoa rất mừng, vội nói:
- Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427439/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.