Đêm, yên lặng lạnh lẽo, lại có vài phần ưu oán. Hệt như một thanh đao vô tình cắm vào lòng của từng người.
Bên bờ hồ ở đáy của Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh và Phương Mộng Như yên lặng bất động, nhìn xuống mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng, toàn thân toát ra thương cảm nhàn nhạt. Đột nhiên, Phương Mộng Như thở dài khẽ khàng nói:
- Sư huynh, khi hừng đông lên, huynh thật sự quyết định làm như vậy chăng?
Triệu Ngọc Thanh chưa nói gì cả, trầm ngâm thật lâu rồi mới u oán than:
- Ta thân là cốc chủ, hẳn phải suy tính cho bá tính của Đằng Long cốc, không thể coi thường được.
Phương Mộng Như nói:
- Sư thúc đồng ý chăng? Thiên Tà tông sẽ nghĩ như thế nào đây?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Ta đã nói chuyện rõ với sư thúc, người không có ý kiến. Còn về Thiên Tà tông, ta đã thương nghị qua với Mã Vũ Đào, ông ấy cũng dự tính dẫn môn hạ chuyển vào trung thổ tạm thời né tránh kiếp nạn.
Phương Mộng Như u oán nói:
- Như vậy, Băng Nguyên vốn yên tĩnh lại trở thành càng thêm … rồi.
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Sư muội, có những chuyện chúng ta phải bỏ qua, đây gọi là bất đắc dĩ.
Phương Mộng Như bật cười khổ, không nói thêm câu nào. Cả đêm cứ đứng yên lặng bên bờ hồ, yên lặng thưởng thức sự chua xót trong lòng.
Sáng sớm, Triệu Ngọc Thanh rời khỏi hồ, đến Đằng Long phủ. Sau khi triệu tập mọi người đủ rồi, Triệu Ngọc Thanh đưa mắt nhìn Sát Phật Thiên Nộ và Hoa Vũ Tình, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427416/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.