Tiết Phong thản nhiên nói:
- Ta không có ý kiến, suy nghĩ của Cổ thiếu hiệp chu đáo hơn ta.
Sở Văn Tân nói:
- Như vậy chúng ta tạm thời ở đây ôm cây chờ thỏ. Nếu đến trưa mà không có thu hoạch gì, chúng ta sẽ đổi sang phương pháp khác.
Chu Kiệt, Tiết Phong không có ý kiến, một đoàn năm người liền lơ lửng trong gió, quan sát tình hình bốn phía.
Gió, thét dài vù vù, tuyết, từng mảnh rơi xuống.
Năm người đứng yên bất động trên đỉnh núi, chỉ một lúc đã biến thành người tuyết rồi.
Không biết từ khi nào, hoa tuyết đầy trời dần dần lớn lên.
Lúc này, trong gió tuyết truyền lại những tràng kêu kỳ lạ, đang nhanh chóng bay đến phía này.
Sở Văn Tân cảm giác được tình hình này, truyền âm dặn dò bốn người còn lại chớ để lộ ra, lại bảo Chu Kiệt và Tiết Phong ngầm thi triển thuật băng tuyết, ngưng tụ lớp băng tuyết dày đặc bao phủ lấy năm người để che dấu đi hành tung của bọn họ.
Chớp mắt, tiếng kêu quái dị đến gần, hai bóng người một trước một sau bắn thẳng theo hướng năm người Sở Văn Tân đang đứng.
Quan sát kỹ, hai bóng hình này hơi kỳ quái, người trước hai tay thô dài, hai chân ngắn nhỏ, thân thể to lớn, lưng có ba cánh, không ngờ chính là Ngự Phong Thiên Vương Tam Dực thánh sứ.
Người sau thân thể ục ịch thấp lùn, tay cầm chặt trường thương, đó chính là Ngốc Thiên Ông.
Hiện nay, chỉ thấy Ngốc Thiên Ông thân thể hóa thành ánh sáng, chớp mắt đã vượt qua khỏi Ngự Phong Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427374/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.