Tiết Quân nhìn dãy núi này, tùy tiện nói:
- Núi này tên là gì, mọi người có biết không?
Hắc Tiểu Hầu mắng:
- Con heo ngu xuẩn, Băng Nguyên đến chỗ nào cũng là núi băng, ai biết nhiều như vậy được.
Tiết Quân không phục nói:
- Con khỉ gầy còm, dám gọi ta là heo ngu xuẩn, ta trở mặt với ngươi.
Đào Nhâm Hiền khuyên bảo:
- Được rồi, không cần ầm ĩ vậy, không phải chỉ là một ngọn núi băng thôi sao.
Tiết Quân hừ giọng nói:
- Ngọn núi băng khổng lồ như vậy trên Băng Nguyên lại không có tên, không có người biết chăng?
Thấy hắn nổi giận, Đào Nhâm Hiền cười nói:
- Được rồi, ngươi nói có lý, được rồi đó.
Tiết Quân hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt tốt hơn một chút.
Linh Hoa hé miệng cười, đổi sang chuyện khác:
- Nhanh lên, cố gắng kiên trì thêm một chốc nữa, nếu không có phát hiện, chúng ta sẽ quay về.
Tiết Quân ba người nghe vậy gật đầu tăng tốc tiến lên.
Lúc này, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, nhìn ngọn núi băng dưới chân, nghiêm chỉnh nói:
- Mọi người cẩn thận, ta nghĩ chúng ta đã có phát hiện rồi.
Bốn người Linh Hoa nghe vậy rất mừng, nhưng đưa mắt nhìn quanh, tuyết trắng khắp nơi, thế thì tình hình nào vậy?
- Sư huynh, nơi này không có tình huống gì mà?
Vẻ mặt mơ hồ, Hắc Tiểu Hầu cất tiếng.
Lâm Phàm chỉ ngọn núi băng dưới chân giải thích:
- Câu nói vừa rồi của Tiết Quân nhắc nhở ta, ngọn núi băng này to lớn như vậy, lại cách Đằng Long cốc không đủ hai trăm dặm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427367/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.