Phát hiện được nguy hiểm, Phiêu Linh khách cố gắng giãy dụa, miệng giận dữ rống lên:
- Tiểu tử, ta sẽ không để cho ngươi được tốt đẹp.
Câu nói như một lời nguyền phá vỡ mây trời, sau khi biến mất thân thể của Phiêu Linh khách cũng tan biến trong nháy mắt, gần như chỉ còn nguyên thần thoát chạy được từ trong vòng kiếm.
Dường như đã sớm dự liệu được, Quý Hoa Kiệt hoàn toàn không thất vọng, khi thu kiếm lại ngầm điều hòa hơi thở, ánh mắt nhìn lại Chiếu Thế Cô Đăng.
- Ngươi cũng đến vì U Mộng Lan?
Chiếu Thế Cô Đăng có mũ chụp che kín đầu, vì thế không thấy được dung mạo.
Hắn chỉ lắc đầu nhè nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Không phải, ta đến vì ngươi.
Quý Hoa Kiệt hơi kỳ quái, kinh ngạc nói:
- Vì ta? Câu này nghĩa là sao?
Chiếu Thế Cô Đăng trầm ngâm một lúc, hơi hoài niệm nói:
- Lệnh sư và ta đã từng là bạn cố giao.
Quý Hoa Kiệt nghe vậy hơi biến sắc, trầm giọng nói:
- Câu này của ngươi là thật chứ?
Chiếu Thế Cô Đăng bật cười nhỏ, hơi đau thương, than nhẹ:
- Ta đã tìm hắn hai mươi năm rồi, hắn có khỏe không?
Quý Hoa Kiệt thân thể loáng lên, khuôn mặt đau thương, lắc lắc đầu không nói gì cả.
Chiếu Thế Cô Đăng thấy vậy, mơ hồ biết được bất thường, run rẩy nói:
- Hắn … Hắn … Lẽ nào đã …
Quý Hoa Kiệt rất đau thương, gật đầu nói:
- Ba tháng trước, gia sư đã tự mình đi về cõi tiên rồi.
Chiếu Thế Cô Đăng thân thể loáng lên, lùi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427359/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.