Chương trước
Chương sau
Đến bên Tân Nguyệt, Thiên Lân đỡ lấy thân thể nàng, ân cần nói:
- Thế nào rồi, thương thế có quan trọng lắm không?
Tân Nguyệt liếc hắn, lắc đầu nói:
- Còn được, không bị thương đến nguyên thần, kịp thời điều tức hẳn sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.
Thiên Lân trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Căn cơ của nàng rất thâm hậu, trận chiến này không có gì phải lo ngại, ngược lại còn có ích lợi cho nàng.
Tân Nguyệt thất kinh liếc hắn, sau đó nhìn sang chỗ khác điềm đạm thanh nhã nói:
- Chúng ta xuống thôi, nếu không sư phụ sẽ nhịn không được bay lên đây.
Thiên Lân ừ một tiếng, mang nàng nhẹ nhàng hạ xuống vừa hay đến bên Chu Kiệt.
Thấy Tân Nguyệt xuống tới, Chu Kiệt kích động vô cùng hỏi:
- Tân Nguyệt, con có bị nặng lắm không, Đằng Long Cửu Biến của con có phải do sư tổ truyền cho không, con luyện thế nào rồi?
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, trả lời:
- Sư phụ chớ có lo lắng, thương thế của đệ tử hoàn toàn không đáng ngại. Còn về Đằng Long Cửu Biến, đó là đệ tử học được trong Huyền Long động thiên, sư tổ từng nói không được dễ dàng thi triển, vì thế mãi vẫn chưa nói cho sư phụ biết. Còn về tình hình tu luyện, trước mắt đệ tử tạm thời chỉ nắm vững được ba biến đầu trong chín biến.
Chu Kiệt nghe vậy liên tục hô tốt, dặn dò:
- Phải chú ý cẩn thận, đừng để sư tổ con thất vọng vì con.
Tân Nguyệt gật nhẹ, không nói thêm gì. Bên cạnh, Thiên Lân nắm chặt tay Tân Nguyệt, yên yên lặng lặng trị thương cho nàng.
Hàn Hạc thấy vậy cũng không nói gì, đưa mắt quét qua Vương Dục, Lục Mị Tà Âm, Hoàng Kiệt, Bạch Phát Ngân Đồng, Bạch Phát Yêu Đồng, Tây Bắc Cuồng Đao, Vô Tướng khách bảy người còn lại, lạnh lẽo nói:
- Các vị náo nhiệt cũng đã xem xong rồi, tiếp theo đến phiên vị nào tiến lên đây?
Câu này hơi chói tai, nhưng Hàn Hạc bất đắc dĩ phải nói.
Trước đây ông tỏ rõ thái độ muốn lưu những người ở đây lại, hiện nay sao lại nói ngược?
Nhưng Hàn Hạc tự có tính toán riệng, nói câu này là để thăm dò thử, một khi có người rời đi, ông liền có thể yên lặng nhắm mắt làm ngơ, tập trung tinh lực tại những thứ cứng đầu không đi mà thôi.
Như vậy, vừa có thể giảm bớt thương vong, lại có thể đề cao phần thắng, có thể nói là hai đường đều được.
Nghe vậy, bảy người vẻ mặt hơi biến, ai cũng không nói được câu nào.
Hiện nay, tình thế hơi kỳ quái, thế lực hai bên tương đương nhưng bảy người lại không cùng một nhóm, điều này chính là khuyết điểm lớn nhất của họ.
Hiểu được điều này, bảy người đều có tính toán riêng, trong đó Lục Mị Tà Âm sau một trận chiến với Điền Lỗi, tính cách cuồng vọng cũng đã giảm bớt, sau khi suy xét một lúc liền chọn phương án rời đi.
Thấy vậy, Điền Lỗi bay lên muốn ngăn lại, bên tai liền vang lên tiếng truyền âm của Hàn Hạc, chuyện này khiến ông trong lòng có chút bất cam nhưng không ngăn trở gì.
Vô Tướng khách nhìn thấy chuyện này, lập tức nhoáng lên âm thầm bỏ đi liền.
Đến lúc này, chỉ còn lại năm người vẻ mặt nghiêm túc, Bạch Phát Ngân Đồng và Bạch Phát Yêu Đồng sau khi đưa mắt cho nhau liền cùng bay lên, quát to với Thiên Lân:
- Chuyện hôm nay tạm thời để đó, lần tới gặp nhau chúng ta mới tính toán.
Dứt lời hình bóng đi xa biến mất trong một vùng tuyết băng mịt mờ.
Hoàng Kiệt thấy vậy, lắc mình bỏ đi không ngờ bị Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quang Thành ngăn trở lại ngay.
Cùng lúc đó, Ma Sư Vương Dục cũng phi thân muốn chạy nhưng lại bị Hàn Hạc ngăn trở.
Thân thể dừng lại, Hoàng Kiệt lạnh lẽo nhìn Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành, hừ giọng nói:
- Tránh ra.
Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành lạnh lẽo nói:
- Muốn bỏ đi trước hết hãy để mạng lại đã.
Dứt lời cũng không nói nhiều, hai tay múa lên giữa không trung, băng sương sắc trắng chớp mắt đã tản ra hình thành một kết giới huyền băng vây khống Hoàng Kiệt trong đó.
Ánh mắt lạnh lẽo, Hoàng Kiệt nhìn Đông Quan Thành, ngầm nói: “ Người này tu vi không kém, nhưng giết hắn không khó. Chỉ có điều làm vậy tất sẽ khiến những người ở đây nổi giận, cứ giằng co dây dưa mãi với ta. Trước mắt thời cơ chưa đến, tạm thời nhẫn nại.”
Quyết định vậy rồi, Hoàng Kiệt hai tay giang ra, thân thể chuyển động giữa không trung hệt như một con quay với tốc độ cực nhanh, trong sát na liền hóa thành một chùm cột sáng, đang càng lúc càng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một điểm sáng biến mất ngay trước mặt của Tàn Hồn Vũ Sĩ Đông Quan Thành.
Bên này, Ma Sư Vương Dục nhìn Hàn Hạc, cười tà đạo nói:
- Náo nhiệt đã xem xong, cũng phải đi thôi, không cần nhọc công đưa tiễn.
Hàn Hạc lạnh lẽo nói:
- Cửa địa ngục lúc ẩn lúc hiện, nếu không đưa tiễn ngươi làm sao ngươi có thể tìm được điện Sâm La.
Vương Dục biến sắc, hỏi lại:
- Câu này của ngươi không còn chỗ để thương lượng phải không?
Hàn Hạc nói:
- Ngươi trước khi đến đã từng nghĩ không được còn mất chăng?
Vương Dục khép hờ hai mắt, giọng uy hiếp nói:
- Trước khi động thủ, ngươi có khẳng định nắm chắc phần ngăn trở ta được mà phía ngươi không có người bị thương tổn chăng?
Hàn Hạc hờ hững đáp:
- Thử qua không phải là biết sao, hà tất phải suy đoán?
Tay phải đưa ra đảo chuyển một cái, sức mạnh cực lạnh tản ra cuốn khắp xung quanh hóa thành bốn con rồng băng xuất hiện quanh Vương Dục, hơn nữa những con rồng này còn dần dần khuếch tán hình thành một quả cầu ánh sáng toàn băng tạo áp vào trong vây khốn lấy Vương Dục.
Thấy Hàn Hạc ra tay, Vương Dục không chút chậm trễ, thân thể bắn lên không trung, sau khi di động tới lui trong phương viên vài trượng, hai tay múa lên rất nhanh phát xuất chưởng lực sắc đen dày đặc, rồi ngưng tụ thành một vùng sương đen bao trùm quanh người.
Cùng lúc đó, trong mắt Vương Dục lóe lên ánh ma, pháp quyết “Tâm Dục Vô Ngân” cực cao của Ma môn âm thầm phát ra, dùng tần suất vài vạn lần trong chớp mắt để thúc động tinh thần dị lực, phát xuất ra công kích đáng sợ, khiến người khác khó mà phòng bị được.
Như vậy, trong không gian ngập tràn mùi vị cái chết, vô số tinh thần dị lực không thấy được phân bố chung quanh, dùng phương thức khuếch tán để phát động công kích với những người có mặt ở đó.
Pháp quyết của Ma môn quỷ bí khó phòng bị, mà tinh thần dị lực đâm thẳng vào đại não, không những có thể dễ dàng phá hủy thần trí của một người, mà còn có thể khiến người ta đi vào đường tẩu hỏa nhập mạ, khi phản kháng thì đã rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Đối mặt với tình hình này, vẻ mặt Hàn Hạc biến hẳn, ánh trắng quanh người lưu động, tầng tầng chân nguyên cuồn cuộn tuôn ra khống chế băng tuyết vùng phụ cận, khiến nó ngưng tụ thành một kết giới băng tuyết trong thời gian ngắn nhất, ý đồ ngăn cách hẳn công kích tinh thần dị lực của Vương Dục.
Chỉ đáng tiếc kết giới băng tuyết tuy nghiêm mật nhưng lại khó mà cắt đứt được tinh thần dị lực đáng sợ vô cùng.
Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Mạc Ngôn, Phùng Vân không ai không bị tinh thần dị lực xâm hại, ngay cả Quý Hoa Kiệt ở trên ngọn Thiên Nữ phong cũng không phải ngoại lệ.
Đối mặt với công kích quỷ dị nhất của Ma nôn, mấy người Công Dương Thiên Tung tu vi cao thâm, tuy kinh ngạc nhưng lại có thể dùng tu vi bản thân để chống lại.
Còn Mạc Ngôn, Phùng Vân, Lộc Di Phong, Trương Trọng Quang mấy người bị trọng thương nên cơ thể không sức phòng ngự, ai nấy phát ra tiếng kêu thảm chói tai.
Thiên Lân nhìn Vương Dục, trong mắt toát ra vẻ phức tạp, khi công kích tinh thần đến gần, toàn thân lóe lên ánh nhạt, một tầng kết giới biến ảo không xác định đang vận hành theo tần suất quỷ bí khó lường.
Tân Nguyệt đứng gần hắn được ảnh hưởng của kết giới này, hoàn toàn không cảm ứng được luồng tinh thần dị lực của Vương Dục, vì thế khi phát giác tình hình của những người khác thì thần sắc nàng tỏ ra kinh ngạc.
- Thiên Lân, bọn họ là …
Thiên Lân vẻ mặt kỳ quái nhẹ giọng nói:
- Đây chính là Tâm Dục Vô Ngân của Ma môn, tập thành từ quỷ bí thế gian, dùng tinh thần dị lực không hình không sắc làm vũ khí, chuyên môn pháp hủy đại não thần kinh của người, có sức phá hủy đáng sợ với nguyên thần. Loại công kích này rất khó phòng ngự, nhất định phải tùy lúc chuyển đổi tần suất của kết giới phòng ngự, nếu không kết giới phòng ngự có cứng rắn hơn cũng khó mà ngăn trở được.
Tân Nguyệt lo lắng nói:
- Nói như vậy sư phụ và những người khác không có biện pháp chống đỡ được?
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Thế sự không gì không có, không có chuyện tuyệt đối được. Tâm Dục Vô Ngân tuy quỷ bí nhưng hoàn toàn không phải không có cách phá giải, nhưng người thường khó mà nắm vững nó được. Trước hết, loại công kích tinh thần này chuyên đánh thẳng vào đại não thần kinh, như vậy chỉ cần người bị tập kích phong bế được khiến cho đại não ở trạng thái yên tĩnh là có thể không bị ảnh hưởng. Thứ đến, người tu đạo lấy thực lực làm hàng đầu, chỉ cần có được tu vi tuyệt đối mạnh mẽ liền có thể khắc chế được sức mạnh công kích này, trực tiếp làm tan vỡ thế công của đối phương. Thứ ba, công kích tinh thần thuộc về một lĩnh vực thần bí, ngoại trừ các cao thủ Ma môn tinh thông ra, thế gian còn có không ít người cũng nắm vững một số bí ẩn. Vì thế chỉ cần dùng phương thứ tương tự phản kích cũng có thể đạt được hiệu ứng nhất định.
Tân Nguyệt gật nhẹ, lẩm bẩm nói:
- Ngươi nói những điều không khó lý giải này, nhưng hiện nay phải làm thế nào mới giải trừ được nguy cơ?
Thiên Lân trầm tư một lúc, ngửng đầu nhìn Vương Dục, ánh mắt kỳ dị nói:
- Bây giờ có hai loại phương thức, thứ nhất là đuổi cho Vương Dục thất kinh bỏ chạy, thứ hai là hủy diệt cơ thể huyết nhục của hắn, nàng thấy loại nào mới tốt?
Tân Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, trầm ngâm nói:
- Người này tà ác quỷ dị có thể tiêu diệt hắn là tốt nhất.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên, ánh mắt lóe lên ánh lạ, nhìn vào đám mây đen biến hóa dao động giữa không trung, nhẹ giọng nói:
- Băng Ngưng.
Hai chữ đơn giản này dường như không có gì kỳ diệu.
Nhưng khi Thiên Lân nói ra hai chữ này, Ma Sư Vương Dục vốn đang giao chiến với Hàn Hạc đột nhiên thân thể cứng đờ, sương đen bao trùm quanh người chớp mắt đã bị đóng băng, hình thành một khối băng trong suốt hệt như một khối ấn ngọc đen vây chặt lấy hắn vào trong.
Hàn Hạc thấy vậy hơi kinh ngạc, nhưng chớp mắt đã tỉnh ngộ, tay phải nhanh chóng múa lên xoay chuyển, sau đó liền đánh ra một chưởng, chỉ thấy hào quang rực rỡ như tên bắn ra, chớp mắt đã đánh trúng hối băng đó, lập tức phá vỡ cơ thể huyết nhục của Ma Sư Vương Dục.
Tiếng nổ lớn vang lên bất chợt, tiếng rống giận dữ vọng tới lui hoài.
Giữa không trung, thanh âm cừu hận của Ma Sư Vương Dục vang lên đến tận mây cao.
- Ba phái Băng Nguyên đáng ghét, ta sẽ không tha cho các ngươi!
Ánh nhạt chợt lóe, Thiên Lân bất ngờ xuất hiện giữa không trung, ý thức khóa chặt nguyên thần của Vương Dục, cười tà mị vô cùng nói:
- Tức giận sẽ thương tổn nguyên thần, ngươi chắc đã thấy được điểm này.
Hai tay múa trước ngực, lòng bàn tay lửa cháy bừng bừng, chớp mắt đã bao trùm lấy nguyên thần của Vương Dục.
Rống to một tiếng, Vương Dục giận dữ nói:
- Tiểu tử, ngươi còn muốn tiện nghi còn chưa đủ cách.
Trong tiếng rống giận dữ, cuồng phong gào thét, tinh thần dị lực nảy lên nhanh chóng, rồi ngưng tụ thành một chùm theo sự khống chế của hắn bắn thẳng vào đại não của Thiên Lân.
Bật cười âm hiểm, Thiên Lân hoàn toàn không né tránh, ngược lại còn làm ra vẻ không biết đỡ lấy nó, ngay khi Ma Sư Vương Dục cho là đã thắng lợi, lòng bàn tay phải của Thiên Lân phát xuất một ngọn lửa kỳ dị, chớp mắt đã thiêu hủy sương đen phòng ngự bề mặt của của nguyên thần Ma Sư Vương Dục, lập tức trùm chặt lấy nguyên thần của hắn.
Một tiếng rống “Ồ” điên cuồng gào thét, Ma Sư Vương Dục kêu thảm một tiếng, vô cùng tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi thật độc ác, đây là pháp quyết thế nào vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.