Thôi Linh Cô quát lên:
- Chuyện của lão nương không cần ngươi phải nhúng miệng vào, ngươi hãy quan tâm mình đi.
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh nói:
- Câu này hẳn phải để ta nhắc nhở ngươi, Băng Nguyên bây giờ không thể so với trước kia, chuyện Thiên Dực phong ngày trước sợ là còn có người chưa thể quên được.
Thôi Linh Cô trợn tròn mắt giận dữ quát:
- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?
Tây Bắc Cuồng Đao cười lạnh đáp:
- Không có ý gì, ngươi chỉ cần không bị chứng bệnh quên, nghĩ đến … ha ha … bản thân mình mà xem.
Nói rồi quay đầu nhìn lại đường vừa đến, chỉ thấy bốn bóng người chớp mắt đã đến, chính là Thiên Lân, Tân Nguyệt, Mạc Ngôn và Phùng Vân.
Chăm chú nhìn bốn người Thiên Lân, mười người tu đạo ở quanh Thiên Nữ phong phần lớn đều bình tĩnh, chỉ có Thôi Linh Cô vẻ mặt nặng nề, cảnh giác nhìn Thiên Lân.
Ngừng lại giữa không trung, Thiên Lân quét mắt liếc mọi người, khi phát hiện ra Thôi Linh Cô, vẻ mặt liền mất đi nụ cười, toàn thân toát ra vài phần lạnh lùng.
- Một năm không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp ở đây, xem ra đây chính là ý trời.
Phát hiện ngữ khí của Thiên Lân không hiền, Thôi Linh Cô ngầm đề cao cảnh giác, miệng lại nói:
- Tiểu tử, không ngờ ngươi thật mạng lớn, quả thật không chết trong tay của Ngốc Thiên Ông.
Thiên Lân cười lạnh đáp:
- Khiến ngươi phải thất vọng, quả thật là không tốt.
Thôi Linh Cô vẻ mặt âm hiểm, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427314/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.