Chương trước
Chương sau
Giây lát sau, khí thế trên người Lâm Phàm đã gia tăng đến cực hạn, ánh sáng lạ quanh người trong phương viên vài trăm trượng, con thần long lúc ẩn lúc hiện đã bay ra, hình dáng không ngờ to đến trên trăm trượng.
Gào lên một tiếng, tiếng rồng ngâm rung trời, âm thanh điếc tai hệt như một lưỡi đao sắc bén có tính sát thương cực mạnh.
Điều này khiến tâm thần Từ Tĩnh run rẩy, mơ hồ nghe ra được vài phần ý tức khiêu khích.
Lát sau, Lâm Phàm thi triển thân pháp, dùng Phi Long thân pháp bay lượn giữa không trung phối hợp với Phi Long kiếm quyết, cả người uy phong vô cùng lại có đủ bá khí uy nghiêm.
Trong lòng Từ Tĩnh ngầm tức giận, lập chí muốn đánh bại Lâm Phàm. Sau khi đã an bài xong, miệng Từ Tĩnh phát ra một tiếng rống rung rinh trời đất, quát to:
- Băng Hỏa trảm, quỷ thần tàn. Coi chiêu đi!
Hai tay giơ cao đột nhiên hợp lại thành một, khí cực dương cực cương và khí cực âm cực lạnh dung hợp lại một, sinh ra một luồng sức mạnh to lớn với uy thế băng hỏa không gì ngăn được, lại mang theo sức mạnh trời đất dùng diệt núi sông, tất cả hệt như một thanh thần kiếm đang chém thẳng xuống Lâm Phàm.
Cùng lúc đó, Lâm Phàm đang di động rất nhanh giữa không trung đột nhiên dừng lại, toàn thân chớp mắt đã bộc phát một luồng hào quang rực rỡ, tự động hội tụ vào trường kiếm được hai tay nắm, khiến thân kiếm vốn đỏ rực biến thành màu vàng kim nhạt.
Phía sau lưng, con rồng lớn xoay tròn lúc này đang hóa thành ánh sáng, ngưng tụ thành một vệt sáng bắn vào trong người Lâm Phàm với tốc độ kinh người, khiến thân thể hắn run rẩy.
Sau đó, Lâm Phàm vươn thẳng lưng, miệng quát to một tiếng, trường kiếm trong lòng đột nhiên giơ cao, trường kiếm màu vàng nhạt chỉ thẳng lên bầu trời, lúc này bắn ra một luồng sáng vàng kim, chớp mắt đã hóa thành một con thần long, trong quá trình bay lên bành trướng cấp tốc đón lấy Băng Hỏa trảm của Từ Tĩnh.
- Chiêu thứ ba – Phi Long phá thiên!
Một chiêu tuyệt cường đồng thời bộc phát, con rồng bay thẳng lên trời đón lấy một chiêu Băng Hỏa trảm chém xuống, hai bên phương hướng ngược nhau, sức mạnh đối chọi, vừa mới giao tranh liền sấm nổ ầm trời, hoa lửa tung tóe, va chạm kịch liệt liên miên không ngừng.
Giữa không trung, làn sáng như mưa, không khí như sóng biển, cuồng phong gào thét xé nát thời không tạo nên vô số chớp điện gào thét tùy tiện giữa bầu trời.
Trong lúc tiếng công, sức mạnh hai người đều to lớn vô cùng. Điều này hình thành một giai đoạn giằng co tích lũy.
Như vậy, chỉ thấy ánh sáng chớp lòe, tiếng sấm rung trời, vầng mây sáng nhấp nhô liên tục vặn vẹo biến hành, chân nguyên tung tóe hội tụ bành trướng, khiến giữa bầu trời xuất hiện một quả cầu ánh sáng khuếch tán nhanh chóng, đang điên cuồng hấp thu sức mạnh của Từ Tĩnh và Lâm Phàm.
Ngồi trên xem cuộc chiến, không ít người lúc này đã đứng hẳn lên chăm chú nhìn hai người giữa không trung, ai cũng suy đoán tình hình cuối cùng thế nào.
Rất nhanh, quả cầu sáng đó khuếch tán đến một điểm giới hạn, sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong cũng khó mà áp chế được, một tiếng ầm liền phát nổ.
Lúc này, trời đất rung rinh, ánh sáng chói mắt khiến người xem ở đó đều nhắm chặt hai mắt.
Ngay tiếp sau đó, tiếng nổ rung trời đột nhiên kéo tới cùng với kình khí đáng sợ, khiến không ít người xem tu vi yếu ớt đều bị chấn động cực mạnh, từ đó khiến bị thương.
Giữa bầu trời, ánh sáng nhiều mau sáng lạng dị thường.
Nhưng cảnh sắc tuyệt đẹp lại ẩn chứa nguy hiểm sau lưng vô cùng.
Lâm Phàm thân thể run rẩy, vụ nổ khiến hắn bị trọng thương, liên tục quay cuồng đủ mười tám vòng mới có thể miễn cưỡng ổn định thân thể, nhưng khuôn mặt tuấn tú đã trắng bệch ra, khóe miệng máu tươi không ngừng rỉ ra.
Từ Tĩnh bị hất bay lên trên tầng mây, Băng Hỏa trảm cực mạnh bị Phi Long phá thiên của Lâm Phàm ép cho tan nát. Điều này khiến hắn bị đả kích trí mạnh, kinh mạch toàn thân thác loạn, cơ thể huyết nhục thiếu chút nữa cũng bị cơn cuồng phòng hủy diệt đó xé tan từng mảnh.
Cay đắng dâng lên trong mắt của Từ Tĩnh. Khi kết cục cuối cùng xuất hiện trước mắt, hắn ngoại trừ không dám tin ra, thì đau thương và thất vọng càng lớn hơn.
Trong lòng hắn biết rõ, từ thời khắc này trở đi, hắn đã định sẵn vô duyên với Tân Nguyệt.
Điều này khiến hắn cơ hồ phát điên, nhưng hắn có thể làm được gì đây?
Gió kêu gào xoay vần bên tai, Từ Tĩnh như một tấm lá rơi từ từ hạ xuống giữa không trung.
Lúc này, hắn đã không còn khí lực để ổn định thân thể giảm chậm tốc độ hạ xuống, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu thất bại.
Khuôn mặt xám tro tàn thêm vài phần già nua. Khi hy vọng đi xa rồi, trong lòng hắn trống rỗng.
Vinh quang trước đây, lúc này đã bị Lâm Phàm chiếm lấy, vận mạng tiếp theo chờ đợi hắn sẽ là thế nào đây?
Rên lên một tiếng, Trương Trọng Quang bay lên đỡ lấy Từ Tĩnh, vẻ mặt đầy thương cảm.
Nhưng Từ Tĩnh lúc này đã không nói ra lời, ánh mắt hắn ảm đạm nhìn sư phụ đầy vẻ thua thiệt.
Điền Lỗi lóe lên đến bên Trương Trọng Quang, nhìn kỹ Từ Tĩnh trọng thương vài lần, miệng thở dài nhè nhẹ, rồi thuận tay đỡ lấy hắn quay về bên Hàn Hạc.
Thiên Lân ngay trước khi Điền Lỗi nhích động người cũng đã phi thân bay lên đưa tay đỡ lấy Lâm Phàm, mang hắn chầm chậm hạ xuống, trong lú đó cũng lợi dụng thời cơ trị thương cho hắn.
Đinh Vân Nham vẻ mặt thừ ra, sửng sốt nhìn Lâm Phàm hạ xuống, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại lớn tiếng kêu:
- Lâm Phàm thắng rồi, Lâm Phàm thắng rồi …
Dưới đài, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu bốn người lớn giọng hoan hô, lớn tiếng kêu to sư huynh thắng rồi, sư huynh thắng rồi.
Không ít người nghe được đều hơi cảm thán.
Phương Mộng Như nhìn Lâm Phàm, thân thể run lên nhè nhạ, ngay khi Lâm Phàm hạ xuống rồi, bà loáng lên đã đến bên hắn, nắm lấy tay hắn kích động hỏi:
- Cho ta biết, ai đã truyền thụ Phi Long quyết cho ngươi? Nói nhanh cho ta, nói cho ta!
Lâm Phàm nhíu mày, khuôn mặt hiện ra vẻ đau khổ, nhìn Phương Mộng Như một lúc, lại quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, phát hiện trong mắt ông không ngờ có vài phần hiểu rõ.
Thiên Lân bên cạnh thở dài nhè nhẹ, mở miệng nói:
- Tiền bối, vài trăm năm qua rồi, bà hà tất phải kích động đến như vậy?
Phương Mộng Như ánh mắt hơi động, nhìn lại Thiên Lân, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết chuyện này, đúng không? Nhanh cho ta biết.
Thiên Lân chần chừ đứng lên, đang suy nghĩ phải nói cho bà ta thế nào thì Triệu Ngọc Thanh lại tức thời mở miệng.
- Sư muội, có một số câu nói không thích hợp ở nơi này, hay là chúng ta hãy quay về cốc rồi mới bàn.
Phương Mộng Như kích động nói:
- Năm trăm năm rồi, các huynh đã lừa ta năm trăm năm rồi, vì sao lại là như vậy, vì sao!
Hàn Hạc nhẹ giọng nói:
- Sư muội, chúng ta từ trước đến giờ không hề giấu diếm muội, ta và Tam sư đệ cũng không biết Lâm Phàm học được Phi Long quyết từ nơi nào.
Phương Mộng Như giận dữ cười nói:
- Các huynh không biết, thế Đại sư huynh cũng không biết chăng?
Hàn Hạc không đáp, nhìn Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt có phần bi thương.
Triệu Ngọc Thanh chầm chậm bước đến bên Phương Mộng Như, thở dài nói:
- Sư muội, không cần trách bọn họ, bọn họ đúng là không biết thật. Đi thôi, sau khi quay về cốc rồi ta sẽ cho muội biết tất cả mọi chuyện phát sinh năm xưa.
Phương Mộng Như giận dữ nhìn ông, một lúc sau vẻ mặt mới dần dần bình phục lại, nhỏ giọng nói:
- Đại sư huynh, xin lỗi.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đau thương, cũng không nói gì nữa rồi quay người rời đi.
Trương Trọng Quang lúc này đã tỉnh táo từ trong đau thương, nói với những người dưới đài:
- Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần đến đây chấm dứt, Lâm Phàm trở thành người chiến thắng cuối cùng. Bây giờ giải tán đại hội, môn hạ Đằng Long cốc nhớ làm tốt công tác phòng ngự.
Qua loa vài câu, tranh tài cả nửa ngày đến lúc này đã kết thúc.
Người xem dưới đài nhanh chóng bỏ đi, mà tám người ở ngoài cốc quan sát cũng ào ào đi mất.
Mười năm sau, Phi Long bay lên trời.
Lâm Phàm bỗng nhiên nổi tiếng, dương uy ở Băng Nguyên, vận mệnh sắp sẵn tiếp theo đang chờ đợi hắn thế nào đây?
Năm trăm năm chờ đợi, Phương Mộng Như cuối cùng tìm được sơ hơo3, kết quả cuối cùng đó sẽ khiến bà vừa ý chăng?
Năm đó, giữa sư huynh đệ bọn họ thật ra đã phát sinh chuyện như thế nào?
Quay lại Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh phất tay mời sư đồ Tuyết Sơn thánh tăng và cao thủ bốn phái an tọa, hơn nữa còn lệnh cho Chu Kiệt gọi toàn bộ nhân sự chủ yếu của Đằng Long cốc đến.
Do Đằng Long cốc luôn luôn lạnh lẽo vắng lặng, Đằng Long phủ bố trí không nhiều ghế ngồi, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Giang Thanh Tuyết, Sở Văn Tân năm chỗ ngồi ra, còn lại chỉ còn ba chỗ, vừa hay giành cho Phương Mộng Như, Điền Lỗi và Hàn Hạc.
Triệu Ngọc Thanh ngồi ở trên cao, còn những người khác đứng tụm thành đoàn tỏ ra có nhiều người.
Giây lát, Chu Kiệt quay lại, phía sau có Phi Hiệp, Huyền Vũ, Tuyết Xuân, Linh Hoa, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền bảy người đang nhanh chóng đi vào trong phủ.
Triệu Ngọc Thanh gật nhẹ, nhỏ giọng nói:
- Băng Tuyết thịnh hội mười năm một lần vừa mới kết thúc, Lâm Phàm vượt ngoài dự liệu đoạt quán quân, nhưng lại gây ra vô số lo lắng, khiến những người ở đây cảm thấy mơ hồ. Bây giờ, ba phái Băng Nguyên cùng với bằng hữu của Dịch viên cùng Trừ Ma liên minh đều ở đây, chúng ta cùng nhau giải mở bí mật ẩn chứa trong đó đã lâu, cũng coi như kết thúc của một trường ân oán.
Hàn Hạc nghe vậy, muốn lên tiếng dừng lại:
- Sư huynh, đây là chuyện riêng của Đằng Long cốc, dường như …
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Chuyện không thể dấu người, việc này tuy liên lụy khá nhiều bí ẩn của Đằng Long cốc ta, nhưng có quan hệ đến thiên hạ. Bây giờ, ta nhắc đến ai thì hãy đi ra giữa đây, còn những người khác tự động lùi lại để mọi người có thể hiểu rõ hơn tình hình bên trong đó. Trọng Quang và Từ Tĩnh đứng ở hàng bên trái nhất, Vân Nham dẫn bốn người Linh Hoa đứng bên phải, Lâm Phàm, Tân Nguyệt, Thiên Lân ba người đứng ở giữa.
Dứt lời, những người được nhắc tên liền theo đó di động đi đến giữa sảnh.
Bốn phía, những người quan sát kinh ngạc vô cùng, chuyện này sao có quan hệ với Thiên Lân, Tân Nguyệt, thật ra bọn họ biết những điều gì đây?
Nhìn mười người ở giữa sảnh, Triệu Ngọc Thanh nhẹ nhàng nói:
- Trong bọn họ ngoại trừ Thiên Lân, còn lại đều là môn hạ Đằng Long cốc. Mà Thiên Lân cũng không phải người ngoài, cho nên nhiều chuyện Thiên Lân đều biết. Trước mắt, Từ Tĩnh, Lâm Phàm và Tân Nguyệt được tính là những đệ tử kiệt xuất hơn trong hạng nhỏ tuổi, mà Lâm Phàm tập luyện chính là Phi Long quyết có liên quan đến một đoạn tình cảm vài trăm năm trước, đây cũng là chuyện rất nhiều người hiếu kỳ mà lại không biết rõ.
Trương Trọng Quang thấy sư phụ đề cập chuyện này, nhịn không được hỏi liền:
- Sư phụ, thật ra Phi Long quyết của Lâm Phàm học từ đâu, vì sao bọn con trước nay không hề biết chút nào?
Vấn đề này nêu ra đúng với suy nghĩ của nhiều người trong đó, bọn họ đều rất hiếu kỳ, không khỏi đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh.
Liếc Trương Trọng Quang, Triệu Ngọc Thanh không hề trả lời vấn đề của ông, ngược lại quay đầu nhìn Đinh Vân Nham hỏi:
- Vân Nham, con có phải cũng không biết phải không?
Đinh Vân Nham gật đầu đáp:
- Bẩm sư phụ, chuyện Lâm Phàm tập thành Phi Long quyết đệ tử trước đây đúng là không biết được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.