Tân Nguyệt nhẹ nhàng hạ xuống bên hắn, khoảng cách giữa hai người không đến một thước, nhìn xa xa thì quả thật là một cặp trời sinh.
- So với lần trước thấy còn to lớn hơn nhiều, sức phá hủy ít ra cũng mạnh hơn gấp mười lần.
Thấy Thiên Lân ra tay, Thiện Từ cũng không chịu thua sút, kêu Vũ Điệp cùng nhau đến bên Thiên Lân, nhỏ giọng nói:
- Cơn lốc xoáy này ta cũng thấy qua, nhưng phạm vi và khí thế đều nhỏ hơn rất nhiều.
Thiên Lân nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi lại:
- Lúc nào vậy?
Thiện Từ nói:
- Chiều ngày hôm qua. Trong cơn lốc xoáy đó có một người chim với cánh dài tự xưng là Vực ngoại Phong Thần, đã bị ta tiêu diệt rồi.
Hơi bất ngờ, Thiên Lân cười nói:
- Làm không tồi, Phong Thần đều gọi ngươi đến để tiêu diệt. Xem ra đợi lúc nữa cơn lốc xoáy này nếu làm loạn, có ngươi ra tay liền bình an liền.
Thiện Từ vẻ mặt kỳ dị, nhìn cơn lốc xoáy đã đến rất gần, giọng khẳng định:
- Cơn lốc xoáy trước mắt ẩn chứa sát khí sắc bén, ta đang nghĩ nó có phải xông đến ta hay không.
Thiên Lân nói:
- Ngươi ám chỉ đến chuyện Phong Thần hôm qua?
Thiện Từ không đáp, gật nhè nhẹ.
Vũ Điệp đến bên Thiên Lân, đưa mắt âm thầm đánh giá Tân Nguyệt, vẻ hơi khác thường nói:
- Cô khỏe không, mười năm trước chúng ta gặp qua, cô còn nhớ đến ta chăng?
Tân Nguyệt nhìn Vũ Điệp, khuôn mặt lạnh tanh toát ra nụ cười, nhẹ giọng nói:
- Nhớ chứ, năm đó muội mới mười tuổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427296/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.