Thiên Dực phong từ sau biến cố xảy ra cách đây một năm đã trở thành một thung lũng.
Ngọc Kiếm thư sinh Sở Văn Tân dẫn Cổ Dịch Thiên, Đàm Thanh Ngưu theo đường nhỏ đến nơi này, đột nhiên nhớ lại tình hình năm đó, không khỏi dừng bước, vẻ mặt nhớ lại chuyện xưa nói:
- Một năm trước ở chính nơi này, đã xuất hiện một con chim ưng khổng lồ khiến thiên hạ kinh hãi chấn động.
Cổ Dịch Thiên năm nay hai mươi ba tuổi, trang phục kiểu thư sinh, tướng mạo bất phàm lại vui vẻ, pha vài phần khí chất của Văn Bất Danh.
Đàm Thanh Ngưu hai mươi bốn tuổi, mang đạo bào lưng cài trường kiếm, khuôn mặt gầy thanh tao, cặp mắt sáng tỏ lấp lánh ánh sáng trí tuệ.
- Sở huynh, đây chính là Thiên Dực phong huynh đã đề cập đến trước đây?
Cười ha hả, Cổ Dịch Thiên tỏ ra người dễ gần gũi.
Ngọc Kiếm thư sinh cảm khái nói:
- Đúng thế, chính là ở đây. Trận chiến đó cách nay đã một năm mà như mới hôm qua, trong trí nhớ vẫn còn tươi mới.
Đàm Thanh Ngưu đưa mắt nhìn thung lũng trước mặt, nhẹ giọng nói:
- Theo địa hình mà nói, còn có thể ẩn chứa dấu tích trận chiến một năm trước còn lưu lại. Có thể thấy lúc đó … Ồ … Có người.
Ngọc Kiếm thư sinh và Cổ Dịch Thiên nghe vậy thất kinh, tra xét cẩn thận bốn phía lại không thấy bất cứ hình bóng người nào.
- Thanh Ngưu, ở đó có người à? Huynh có phải bị nhìn nhầm hay không?
Quay đầu nhìn lại Đàm Thanh Ngưu, Cổ Dịch Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427279/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.