Thanh Lang phản bác lại:
- Băng Nguyên là địa bàn của sói tuyết, các ngươi tự mình chạy đến tìm chết, trách được ai đây?
Địch Lượng giận dữ nói:
- Cho dù là như vậy, ngươi cũng không cần phải giết người vô tội.
Thanh Lang khinh thường nói:
- Ngươi Yêu có khác biệt, Lang tộc chúng ta chỉ biết tuân theo phép tắc tự nhiên mạnh nuốt yếu, không hiểu nhân nghĩa đạo đức gì cả. Ngươi chớ có ở đây tuyên dương lòng từ bi của mình.
Địch Lượng tức giận, quát to:
- Như vậy, chúng ta nhất định quyết cao thấp, thắng sống bại chết.
Thanh Lang cũng không cam lòng chịu yếu, nói:
- Đến đây, ta cũng không sợ ngươi.
Thấy xung đột bắt đầu lại, mọi người quanh đó vẻ mặt khác nhau.
Đối với Tân Nguyệt và Thiên Lân, suy xét đến an nguy của Đằng Long cốc, bọn họ rất vui thấy hai bên quyết đấu. Đối với Hoa Vũ Tình và Ngạc Tây, do mục đích của chuyến này, hai người cũng không ước gì hơn mượn được đao giết người.
Chỉ còn lại người thần bí che mình trong áo bào đen, vốn không nói lời nào vẫn giữ vẻ thần bí, nhưng lúc này đột nhiên mở miệng nói:
- Tranh hơi vô vị chỉ lãng phí tinh lực. Khi vật mong ước xuất hiện, lúc đó ngoại trừ hối hận thì chỉ còn biết thở dài mà thôi.
Dứt lời, chỉ chớp mắt cái người áo đen đột nhiên mờ đi, biến mất ngay trước mặt của mọi người.
Trong động, âm thanh trầm thấp vang vọng không thôi cùng với vài phần khàn khàn, rõ ràng người này là đàn ông.
Lang Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427263/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.