Tân Nguyệt cái hiểu cái không, khẽ lẩm bẩm:
- Sư tổ …
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu nói:
- Chớ có hỏi nhiều, sau này con sẽ hiểu những ẩn ý trong lời của ta. Bây giờ không còn sớm nữa, hãy quay về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai có lẽ sẽ có một bắt đầu mới.
Tân Nguyệt gật nhẹ, quay đầu nhìn Thiên Lân, chỉ thấy hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt có mấy phần ý cười say lòng người.
Bật cười nhẹ, Tân Nguyệt khóe miệng xuất hiện một nụ cười thần bí, xoay người thản nhiên đi ra hệt như một tiên tử cao quý âm thầm rời đi.
Thiên Lân nhìn theo bóng dáng nàng đi xa, trong mắt toát ra sự mê đắm, dường như Tân Nguyệt khoảnh khắc này đã khiến hắn thấy được một vẻ đẹp rung động mới lạ khác biệt.
Triệu Ngọc Thanh nhìn thấy hết, không khỏi cười nói:
- Còn không đuổi theo, chậm quá sẽ không theo kịp.
Thiên Lân nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh, cười ngượng ngùng, giọng khẳng định:
- Không gấp, cho dù nàng chạy đến chân trời cũng không thoát khỏi tay của con. Người con đã xác định rồi, ai cũng không thể đoạt lấy từ con được.
Triệu Ngọc Thanh cười hơi kỳ dị đáp:
- Đủ phần bá khí, chí tình chí nghĩa. Nhưng thiên hạ đáng thương, nhân duyên được mấy phần đây?
Thiên Lân không hiểu, cúi đầu trầm tư một lúc, đến khi ngửng đầu muốn hỏi lại phát hiện Triệu Ngọc Thanh đã âm thầm biến mất.
Thiên Lân sửng sốt rồi sau đó tỉnh lại, nhanh chóng đuổi ra ngoài động…
Đêm Băng Nguyên đến hơi chậm hơn so với Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gioi-hau-truyen/1427258/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.