Trans, edit và beta: Tà Nguyệt Điện Hạ.
Kiếp trước • Hách Liên Dực
Ký ức tựa như một cây khô toàn thân bị che kín bởi lỗ hổng, nhìn qua thì chất chứa rất nhiều thứ, kỳ thật khi tháng năm vụt qua, những thứ nhìn không thấy đó dễ dàng bị người quên lãng. Cuộc đời mỗi người, so với cây nấm thì lâu hơn, so với con ve sầu cũng lâu hơn, luôn là một đường di chuyển, một đường thất lạc.
Nhưng khi nhìn thấy một thứ nào đó, những ký ức đã trải bao năm mới bị khuấy động, rây rớt ra ngoài, dấu vết xưa kia đã bị đánh vỡ, không thể không xét suy.
Ngày đó mưa to gió lớn, Hách Liên Dực lại nhớ tới Cảnh Bắc Uyên.
Nhớ tới rất nhiều năm về trước, khi phụ hoàng tự mình ôm hắn vào trong cung, răng con chỉ mới thay được một nửa, lúc nói chuyện còn hở ra chiếc răng bé xíu xinh xinh, giống hệt như sứ, đôi mắt trong suốt, là một tiểu ngoạn ý dễ nhìn như thế.
Cảnh Bắc Uyên từ nhỏ đã là cái đuôi của y, thời gian càng dài, Hách Liên Dực càng phát hiện, tiểu gia hỏa này không chỉ có bộ dáng hảo, còn có nhãn lực trời sinh, biết khi nào thì nên nói cái gì, biết nói sao cho người ta thích, bởi vì lúc niên ấu được ký dưỡng trong cung, liền tự nhiên mà mang theo vài phần hiểu chuyện thật cẩn thận như vậy… Cùng y giống như đồng bệnh tương liên.
Thật cẩn thận mà thăm dò, tiếp cận, sau đó, giữa chốn thâm cung sâu không đáy này, cả hai tự như hai tiểu động vật xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia/1291359/quyen-4-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.