Trong xe, người đàn ông nhíu chặt mi phong giãn ra thoải mái than thở một tiếng, chậm rãi mở mắt, ánh mắt thâm u nhìn nàng.
"Em từng học qua mát xa?"
Ngôn Lạc Hi cụp mắt nhìn lông mày kiếm tinh ý, ngũ quan thâm thúy, đường nét cương nghị, lúc nói năng thận trọng có vẻ đặc biệt khó gần gũi. "Ừ, lần trước diễn vai y tá, để phỏng đoán tâm lý nhân vật tốt hơn, tôi học qua một chút"
Y nữ? "Lệ Dạ Kỳ nhíu mày "Ừ"
"Người được em chữa trị thật có phúc."
Lệ Dạ Kỳ ý vị thâm trường nói, ngón tay cô gái mềm như không xương, lực đè lên huyệt thái dương không nhẹ không nặng, bớt đau nhức sau khi ngủ không đủ giấc và uống rượu.
Ngôn Lạc Hi mỉm cười, lộ ra mấy cái hàm răng trắng noãn, "Diễn kịch mà thôi"
Lệ Dạ Kỳ phát hiện, mỗi lần nói đến diễn xuất, trong mắt cô giống như sẽ phát sáng, cả người đều sống động mê hoặc.
"Em thích diễn xuất đến vậy?"
"Tất nhiên, diễn xuất có thể trải nghiệm một cuộc sống khác mà không lo mình phải thông minh, đương nhiên tôi thích, đặc biệt mỗi lần tạo dựng thành công hình tượng nhân vật để xuất hiện sinh động trước mặt khán giả, tôi cảm thấy rất tự hào" Ngôn Lạc Hi hất cằm, ngạo kiều nói. Lệ Dạ Kỳ trong mắt nhiễm lốm đốm ý cười, phụ nữ nghiêm túc là đáng yêu nhất, điều này không hề sai chút nào.
"Anh thật hâm mộ em, thật dễ dàng thỏa mãn"
Dạ Kỳ khoanh tay, nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2835409/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.