Trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông hiện ra hàn ý lạnh thấu xương, anh đứng lên, chân dài bước về phía cô, thờ ơ nói: "Em xác định chúng ta không gặp lại nhau nữa?"
Trong giọng nói đàn ông tràn đầy nguy hiểm, Ngôn Lạc Hi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường nhìn bộ dạng không chút thay đổi của anh, rất hiển nhiên anh đã bị cô chọc giận, cô ấm áp lẳng lặng mở miệng:"Tôi hy vọng!"
Lệ Dạ Kỳ chậm rãi lui ra, cúi đầu nhìn mặt cô, ý cười không mang theo độ ấm.
"Không ngại chúng ta mỏi mắt mong chờ, xem lần sau em tới tìm tôi, hay là tôi tới tìm em. Nếu sau này em tới cầu xin, thái độ của tôi chưa chắc đã tốt được như vậy"
Lời đe dọa trong lời nói của anh, cô hiểu. Ngôn Lạc Hi hai tay giữ chặt mép bàn, không sợ chết tiếp tục khiêu khích.
"Ai cầu ai còn chưa biết đâu"
Lệ Dạ Kỳ mỉm cười hơi cúi người đến gần mặt cô, thân hình cao lớn mang đến cho người ta một cỗ áp bách vô hình, đôi mắt hẹp dài không chớp nhìn chằm chằm vào cô.
"Nữ quốc dân số hai, dũng khí đáng khen!"
Hai tay anh ưu nhã tự nhiên đút vào trong túi quần, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo sự chắc chắn nhàn nhạt."Lần sau gặp lại, mèo hoang nhỏ"
Ngôn Lạc Hi nhìn anh kéo cửa đi ra ngoài, thân ảnh thon dài cao ngất biến mất trên hành lang.
Qua trọn vẹn nửa phút, bên ngoài vang lên "Phanh" một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2835403/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.