Ngôn Lạc Hi bị ném vào ghế sau, ngã đến choáng váng hoa mắt đứng lên thấy mình làm bẩn ghế ngồi trong nháy mắt trở nên thành thật. Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi vào, cắn rứt lương tâm nói: "Tôi không muốn làm bẩn xe anh đâu là anh ném tôi vào đừng có đòi bồi thường"
Lệ Dạ Kỳ nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của cô, rút một tờ khăn giấy ướt từng chút từng chút lau đi thứ bẩn thỉu trên mặt để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ.
"Sao không trốn?"
Ngôn Lạc Hi bị động tác ôn tồn đột nhiên của anh mê hoặc, ấp úng nói: "Trốn cái ?"
"Trứng thối, cà chua và sầu riêng, ở trước mặt anh không phải rất có thể nhảy nhót sao? "Lệ Dạ Kỳ nhướng mày, khóe mắt mang theo lệ khí lạnh như băng cụp mắt nhìn vết thương chảy ra máu ở trán cô. Một nghệ sĩ, quý trọng nhất chính là khuôn mặt của mình tuyệt đối không được để lại bất cứ vết sẹo nào.
Vậy mà cô, vì một tên đàn ông phản bội mà để vết thương nhiễm trùng không thèm để ý tới, rốt cuộc đối với tên cặn bã đó còn bao nhiêu tình cảm chứ? Nghĩ tới trong lòng anh ghen tị không thể giải thích. Ngón tay anh ấn vào lỗ hổng trên khóe miệng cô, Ngôn Lạc Hi đau đến lui về phía sau, cô cúi đầu hít vào. "Tận hai ba mươi người, tôi trốn ở đâu được?"
"Bình thường không phải thông minh lắm sao?"
"Thông minh cũng phải xem tình huống chứ? Ví dụ như một mình đấu với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834957/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.