Lê Trang Trang cầm hoa tươi, bước chân hơi dừng lại, nhìn trong trời chiều huyết sắc, bóng lưng cao lớn của người đàn ông mơ hồ nghe ra cảnh cáo không tầm thường.
Cô ta âm thầm kinh hãi, Lệ gia từ trước đến nay luôn bao che khuyết điể nếu để cho Thất ca biết, cô ta hướng Ngôn Lạc Hi hạ thủ cho dù anh không đối phó cũng sẽ anh xa lánh. Cũng may mắn đã tìm được người chịu tội thay.
"Thất ca nói đúng, hành vi của fan do thần tượng dẫn dắt, cũng may fan của em rất ngoan". Lê Trang Trang nói cười yến yến theo sau, đứng ở bên cạnh anh, cùng anh sóng vai đi về phía trước.
Mộ của Tịch Uyên ở trên đỉnh núi, khi hai người lên tới đỉnh núi, mặt trời đã lặn xuống đường chân trời, nhuộm màu chân trời lộng lẫy mà bao la hùng vĩ.
Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng đứng trước bia mộ, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn trong ảnh, tâm tình nặng nề. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ ngón tay đặt lên tấm ảnh, giọng nói khàn khàn mà bi ai: "Tịch Uyên, nếu cậu còn sống..."
Anh đặt đầu lên cánh tay, khổ sở không nói nổi nữa.
Tịch Uyên là đội phó của anh, năm đó khi làm nhiệm vụ, bọn họ bị địch nhân phục kích, người đi cùng trừ anh ra, toàn bộ đều hi sinh. Đó là thất bại lớn nhất trong cuộc đời anh, phát súng đó rõ ràng bắn về phía anh, nhưng Tịch Uyên đã lấy thân chắn đạn, để anh chăm sóc Lê Trang Trang và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834947/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.