Giọng nói của người đàn ông tuy nhạt, nhưng lại bá đạo đến không thể nói lý.
Ngôn Lạc Hi bĩu môi, chống lại ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của anh, cô lẩm bẩm: "Bá đạo, độc đoán" Nói xong, cô đi thẳng ra cửa.
Lệ Dạ Kỳ nhìn bóng lưng cô chậm rãi biến mất trước mắt, môi anh hơi nhếch lên, bước chân dài theo sau.
Trong phòng ăn dưới lầu, hai người ngồi đối diện nhau, trầm mặc dùng cơm. Ngôn Lạc Hi tâm sự nặng nề, không biết đang ở cái gì, tay đưa ra gắp thức ăn cứng đờ trên không trung, một giây, hai giây, ba giây...
Lệ Dạ Kỳ không vui nhìn cô, đưa đũa ra gõ đũa cô, nhíu mày nói: "Đang ăn cơm mà nghĩ gì?"
Ngôn Lạc Hi phục hồi tinh thần rút tay về, kẹp từng hạt gạo đưa lên miệng, ánh mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm Lệ Dạ Kỳ.
"Anh nói xem gần đây tôi có phải phạm thái tuế gì hay không?" Nếu không tại sao tất cả chuyện xui xẻo đều hướng về phía cô vậy!!?
Lệ Dạ Kỳ tuỳ ý nhai thức ăn trong miệng, nuốt xuống không nhanh không chậm nói: "Nếu nhớ không lầm, 20 tháng sau là sinh nhật em, năm sau là năm bổn mạng của em."
Ngôn Lạc Hi hai mắt sáng ngời.
"Thảo nào gần đây xui xẻo như vậy, nguyên nhân năm tới là năm bổn mạng. Không được, cơm nước xong phải đi mua hai cái quần lót đỏ tránh tà."
Lệ Dạ Kỳ buông đũa xuống, "Anh đi cùng em".
Ngôn Lạc Hi giật mình nhìn anh, thấy vẻ mặt
anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834914/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.