Thấy cô xoay người đi ra ngoài, Lệ Dạ Kỳ càng nhíu chặt mày, nắm chặt cổ tay cô.
Một tiếng hô khẽ, người Ngôn Lạc Hi đã bị kéo xoay người đi, dán lên một bức tường thịt cao ngất.
Cô tức giận giãy dụa, người đàn ông lại không nhúc nhích, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô.
"Nói chuyện đàng hoàng. "Lệ Dạ Kỳ cúi đầu, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Ngôn Lạc Hi trong lòng tức giận càng sâu, cô không để ý cổ tay sẽ bị thương, mạnh mẽ muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lệ Dạ Kỳ, "Anh buông em ra"
Trong mắt Lệ Dạ Kỳ xẹt qua một tia thâm trầm, anh chế trụ hai tay xằng bậy của cô kéo một cái, thân thể cao lớn cao ngất đem nàng đặt ở trên vách tường, thân thể lẫn nhau kín không kẽ hở dán cùng một chỗ.
"Rốt cuộc em giận anh cái gì, hả?"
Ngôn Lạc Hi sau lưng đụng vào vách tường, truyền đến một trận đau đớn, hốc mắt cô hồng hồng, ánh mắt trừng Lệ Dạ Kỳ xen lẫn tức giận cùng ủy khuất.
"Anh là tên man rợ, buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh"
"Không muốn nói chuyện với anh, vậy thì muốn nói chuyện với ai? Tên cặn bã kia, Phó Luân hay là Bạch Kiêu, hả?"
Sao anh không biết, vợ anh khi nào bị nhiều ruồi bọ nhớ thương như vậy?
Ngôn Lạc Hi bị giọng điệu châm chọc của anh làm tức giận, cô trào phúng nói:"Vậy còn anh? Không Lê Trang Trang thì là Phó Du Nhiên, cũng không cam lòng cô đơn".
Lệ Dạ Kỳ hơi cúi người xuống, bàn tay to giữ cằm cô:"Phu nhân, thừa dịp anh đang nói chuyện với em, đừng có chọc giận anh, nếu không hậu quả em không chịu nổi"
Ngôn Lạc Hi ghét nhất là anh động một chút là bóp cằm cô, cảm giác như cô rất nhu nhược.
Cô giữ chặt cổ tay anh, dùng sức kéo ra.
Một giây sau, người đàn ông chế trụ cổ tay cô, đặt ở trên vách tường, môi anh dán chặt vào người cô, ngay từ đầu đây đã là một động tác săn mồi hống hách.
Phiền não trong lòng cũng không bởi vì nụ hôn này mà giảm bớt, ngược lại trong lúc kịch liệt kháng cự không phối hợp, càng thêm phiền não bất an.
Tối hôm qua đứng ở ngoài xe, anh rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Bạch Kiêu chăm chú nhìn cô, trìu mến dịu dàng như nước. Lại nghĩ đến môi cô từng bị Bạch Kiêu chạm vào, anh liền nóng nảy muốn giết người.
Một Phó Luân còn chưa xong, lại một Bạch Kiêu tới, anh hận không thể đem cô khóa ở trong ngực, nơi nào cũng không cho phép đi, miễn cho ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tiên sinh, phu nhân..."
Phía sau bỗng nhiên vang lên thanh âm của dì Đông, Ngôn Lạc Hi nhận thấy người đàn ông trên người sửng sốt, cô lập tức đẩy anh ra, giống như nai con sợ hãi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bếp.
Cô chạy ra, thiếu chút nữa đụng phải dì Đông đang nghênh diện liền nhanh chóng tránh đi, không nói gì, xông lên cầu thang chạy về phòng.
Dì Đông ngơ ngác nhìn bóng lưng của cô biến mất ở lầu hai, quay đầu lại, liền thấy nam chủ nhân vẻ mặt tối tăm đi ra, trên môi mỏng tràn ra tơ máu, thoạt nhìn có chút chật vật.
Áo sơ mi nếp uốn, không cần nghĩ cũng biết hai vị này vừa rồi ở trong phòng bếp làm chuyện tốt gì.
Vợ chồng này, quả thật là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa.
Lệ Dạ Kỳ dùng quyền chống môi ho nhẹ hai tiếng, cảm giác đầu óc có chút choáng váng, hắn nhìn chằm chằm dì Đông đang ngẩn người, thấp giọng nói: "Dì Đông, nấu chút cháo đưa đến cho cô ấy, cô ấy đói bụng rồi"
Vừa rồi tuy rằng tức giận nhưng lại không xem nhẹ bụng cô một mực kêu ùng ục.
Vật nhỏ bướng bỉnh!
Lúc cưới cô, ngoại trừ là trách nhiệm vì đã ngủ cùng còn có một lý do là không muốn hao tâm tổn trí trong chuyện hôn nhân.
Cuối một người phụ nữ nhìn vừa mắt, cảm thấy thoải mái khi ngủ với cô ấy, về lâu dài sẽ sống một cuộc sống đơn giản tôn trọng, ít nhất sẽ không ghét nhau.
Đây chính là ý định ban đầu khi cưới cô ấy.
Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt anh càng ngày càng dán chặt vào cô, cô buồn bã đau khổ, anh sẽ cáu kỉnh, bồn chồn.
Cô nói thích người đàn ông khác, anh ta tức giận đến mức muốn lập tức giết người.
Lý trí của anh dường như không còn kiểm soát được tất cả những thứ liên quan tới cô.
Không thể khống chế cảm xúc thực sự tồi tệ, anh không thích nó chút nào.
Ngôn Lạc Hi trở lại phòng ngủ chính, ngón tay run rẩy khóa trái cửa, cả người dựa vào cánh cửa, vô lực trượt ngồi dưới đất.
Đem mặt chôn ở giữa hai chân, trái tim khổ sở đến sắp hít thở không thông, người đàn ông kia quá kiêu ngạo bá đạo, không thích nghe sẽ cường hôn, cô thực ghét cảm giác này.
Ngôn Lạc Hi cảm thấy bản thân quá mức nhát gan, cứ như vậy mặc kệ anh muốn làm gì làm.
Không biết qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng gõ cửa, cô giật mình phát giác mình ngồi ở cạnh cửa quá lâu, thế cho nên hai chân đều tê dại, cô cau mày, thấp giọng nói: "Ai?"
"Phu nhân, tôi có nấu chút cháo, mang đến phòng, hay là xuống dưới ăn?
Ngôn Lạc Hi chống cửa đứng lên, xoa xoa hai má, làm mình thoạt nhìn có tinh thần một chút, cô nói: "Con xuống lầu ăn"
"Được" Dì Đông nghe giọng nói của cô cảm thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ vẫn chịu chưa làm hoà?
Dưới lầu, Ngôn Lạc Hi ngồi trong phòng ăn, từng ngụm từng ngụm ăn cháo, cháo nóng vào bụng cơ thể cảm thấy ấm dần.
Chẳng phải cô đã tự hứa với mình rồi sao?
Nếu không có ai yêu thương cô thì cô nên yêu bản thân mình nhiều hơn, không thể để mình trở thành người để người khác thương hại, thật đáng buồn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]