Cố Thiển hai tay chắp sau lưng, vành tai đỏ bừng, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Thẩm Trường Thanh, thấp giọng giải thích: “Người ta sẽ nhìn thấy.”
Mấy ngày nay cô ở nhà đọc sách, khi đại ca đi làm, cô sẽ lén quay video gửi tin nhắn ngọt ngào cho Thẩm Trường Thanh.
Cô biết điều này là không tốt và muốn lấy hết can đảm để chống lại sự bạo ngược của anh trai mình.
Nhưng cô không dám.
Không giống như Bạch Kiêu hay Phó Luân có sẵn nền tảng gia đình vững chắc.
Thẩm Trường Thanh đã chật vật ở hạng ba và hạng bốn trong vài năm, đột nhiên trở nên nổi tiếng nhờ<> sự nghiệp diễn xuất của anh chỉ mới phát triển mạnh mẽ trong hai năm qua.
Nếu vì cô mà bị cấm, cô sẽ hận chính mình.
Cố Thiển nói xong, không dám nhìn mặt Thẩm Trường Thanh, bước nhanh đi về phía ô che nắng, rót một ly nước nóng đưa cho Ngôn Lạc Hi: “Chị Lạc Hi, chị uống chút nước để làm ẩm cổ họng."
"Được."
Ngôn Lạc Hi nhận lấy ly nước, cầm trong lòng bàn tay, nhìn xuống dòng chữ.
Những câu chữ trước đây cô có thể đọc thuộc lòng dễ dàng giờ đây đối với cô giống như thiên thư.
Cô gấp kịch bản lại, uống chút nước rồi nói: “Thiển Thiền, đi cùng chị lên tháp hóng gió.”
“Ồ.”
Hai người đứng dậy rời đi. Con đường dài trong cung điện trống rỗng, im lặng như thể đang sẽ không bao giờ kết thúc.
Nghĩ tới những nữ nhân thời xưa gả vào cung, cả đời cũng không thể rời khỏi cung, Ngôn La Hi trong lòng cảm thấy hoang mang, lấy chồng phải nghe theo chồng, nếu chồng không phải người mình yêu cũng phải phục vụ cả đời.
Nghĩ đến họ sống ở thời hiện đại có lẽ sẽ thực sự hạnh phúc.
Cố Khiêm đi theo, nhìn bóng lưng lo lắng của cô, hỏi: "Chị Lạc Hi, có chuyện gì xảy ra à?"
Ngôn Lạc Hi bước lên bậc thang, đứng trên tháp nhìn khung cảnh rộng lớn, cô nói:"Thiển Thiển, em có thể kể chị nghe về Lệ gia và Lệ Du Nhiên không?"
Vẻ mặt Cố Thiển nhất thời có chút quái dị, gãi gãi sau đầu:"Chị Lạc Hi, sao chị lại hỏi việc này?"
Ngôn Lạc Hi xoay người, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm Cố Thiển:"Lệ Trang Trang nói Lệ đại thần thích em họ của mình, điều này có đúng không?"
Cô hỏi thẳng, không cho phép mình suy nghĩ lung tung. "A?" Cố Thiển có chút bối rối, khi biết mình hiểu lầm, vội vàng xua tay.
"Không, không, chị Lạc Hi, anh Lệ yêu thương Du Nhiên nhưng anh ấy chỉ coi cô ấy là em gái mà thôi"
"Thật sự chỉ coi cô ta là em gái à?"
Cố Thiển gãi tóc, "Có lẽ là vậy, thật ra em nghĩ
nếu trong lòng có thắc mắc tốt nhất trực tiếp hỏi anh ấy. Bởi vì mười năm trước, em chỉ mới 10 tuổi mà thôi, em vốn không quan tâm cũng không biết nhiều chuyện bọn họ"
Ngôn Lạc Hi chống tay lên tường thành, cười nhạo chính mình, rốt cuộc cô muốn tìm hiểu điều gì từ Cố Thiển?
Lệ Du Nhiên đột ngột qua đời, Lệ Dạ Kỳ ôm cô ấy một ngày một đêm không chịu buông cho đến khi bất tỉnh, điều này đủ chứng minh quan hệ giữa bọn họ không đơn giản chỉ là anh em.
Cô đang hi vọng điều gì mà không chịu từ bỏ?
Đứng một hồi, Ngôn Lạc Hi vuốt vuốt đầu lông mày:"Đi thôi, còn chưa quay lại, đạo diễn Trần sẽ mắng chửi người"
Cố Thiển nhìn bóng lưng cô, càng cô đơn cảm thấy nội tâm chị ấy mong manh dễ vỡ. Muốn nói nhưng lại không biết làm sao an ủi, bởi vì cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Lần quay tiếp theo vẫn không suôn sẻ, vào mỗi thời điểm quan trọng Ngôn Lạc Hi đều rơi vào trạng thái bồn chồn, không chỉ Trần Ca bất lực ngay cả Bạch Kiêu, người diễn đối diện cũng cảm thấy cô mất tâm trung.
Ban đầu, cảnh này liên quan đến một nụ hôn ***** ***.
Hai người cũng đã thỏa thuận, chỉ là giả vờ hôn thôi nhưng Ngôn Lạc Hi lại không thể vào hiện trường, Trần Ca gọi Bạch Kiêu sang một bên cùng thương lượng:"Bạch Kiêu, nếu hôm nay không qua được cảnh này coi như sẽ chậm tiến độ. Cậu nghĩ ra cách, màn giường có thể kéo xuống để thực hiện cảnh ân ái tiếp theo, mặt của Ngôn Lạc Hi không cần chụp ảnh, nhưng cô ấy không thể rơi vào trạng thái bị ép hôn, vì vậy chúng ta hôm nay không thể quay được."
Bạch Kiêu nhìn Ngôn Lạc Hi đang trang điểm ở xa xa, gật đầu nói: "Đạo diễn, để tôi nghĩ cách"
Trần Ca vỗ vỗ vai của anh, nói:"Vất vả cho cậu"
Ngôn Lạc Hi trang điểm xong hai người quay lại trước ống kính, Bạch Kiêu người mặc áo choàng đen, trông đẹp trai, sắc sảo và hoàn hảo không tì vết dưới ánh đèn.
Hai tay hắn cầm bả vai Tô Thanh, khí phách tuyên bố, "Tô Thanh, bản vương đã nói, trừ phi là chết, bản vương sẽ không buông tay nàng ra, nàng kiếp này chỉ có thể là người của bổn vường, ta hứa sẽ sủng ái nàng cả đời"
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, đoạn văn này giống như đã từng quen biết, Lệ Dạ Kỳ từng nói trong từ điển của anh không có ly hôn, chỉ có goá vợ, trừ phi là chết cũng không cùng cô ly hôn.
Cô từng cảm động trước những lời này của anh, hôm nay lại cảm thấy vô cùng nực cười.
Ánh sáng trong mắt cô lóe lên, giơ hai tay lên muốn đẩy Quân Vô Tà, vẻ mặt tuyệt quyết, "Thất vương gia, sủng ái của ngài ta không có phúc tiêu thụ, ta chỉ cần ngài buông tha ta mà thôi"
Quân Vô Tà trong mắt hiện lên một vòng luống cuống, hắn cường ngạnh cầm bả vai của nàng, trong thanh âm mang theo tức giận:"Bổn vương không cho phép"
Dứt lời, Bạch Kiêu đột nhiên kéo Ngôn Lạc Hi lại gần, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bốn cánh môi dính lại cùng một chỗ, Tô Thanh bỗng dưng trừng to hai mắt, nam nhân trong con ngươi phản chiếu hơi nhắm mắt lại, vẻ mặt khí phách mà cuồng tứ, rồi lại có khủng hoảng sắp mất đi nàng. Tô Thanh sửng sốt một chút, sau đó kịch liệt phản kháng.
Không đúng, bọn họ lúc trước đã nói rõ, chỉ là giả vờ, vì sao Bạch Kiêu lại hôn cô thật chứ?
Bạch Kiêu đã nhập vai, một tay anh nấm giữ cằm cô, hôn càng thêm ngang ngược, tay kia giữ eo cô, từng bước lùi về phía sau, cho đến khi hai người ngã vào giường.
Màn giường theo gió phiêu khởi, màn hình máy theo dõi duy mỹ, hai người lăn lộn ở màu đỏ hỉ chăn, một tiếng "Cut", Trần Ca hài lòng đối với bộ đàm nói: "Một màn này qua, chuẩn bị tiếp theo một màn."
Trần Ca vừa quay đầu, liền thấy Lệ Dạ Kỳ mặt tuấn tú đen thui đứng phía sau.
"Thất gia, anh tới thăm đoàn?"
Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đôi mắt đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trên máy theo dõi, cho dù là người thường, cũng thấy rõ ràng, vừa rồi Bạch Kiêu thật sự hôn Ngôn Lạc Hi.
Ngực tức giận đến tận cùng, hô hấp nồng đậm, ngón tay anh tùy ý đặt ở trong túi quần tây hơi cứng ngắc.
Nhìn thấy đôi môi độc nhất của anh bị người khác xâm chiếm, anh phẫn nộ muốn giết người, cảm xúc kịch liệt như vậy, trong ba mươi năm qua là có một không hai, trong lòng hắn càng tức giận, vẻ mặt anh lại càng lãnh đạm.
"Hôm nay quay phim vẫn thuận lợi chứ?"
Cho dù nam nhân không lộ hỉ nộ, nhưng khí thế quanh thân tản mát ra, lại làm cho người ta áp lực đến mức tận cùng, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với anh, Trần Ca cẩn thận nói: "Ngừng làm việc vài ngày, tất cả mọi người có chút không nhập vai, chừng hai ngày là có thể thích ứng lại."
"Ừ. "Lệ Dạ Kỳ thản nhiên gật đầu, nhìn nhân viên công tác rời khỏi phòng vừa quay phim, anh ta bước chân dài đi về phía bên kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]