Lệ Dạ Kỳ kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, đốt tàn thuốc trong gạt tàn thuốc, giọng nói lại càng lạnh lùng.
"Em thích Quân Vô Trần, hay là thích người diễn Quân Vô Trần?"
Ngôn Lạc Hi kinh ngạc nhìn anh, "Anh cố tình gây sự."
Lệ Dạ Kỳ đứng lên, quần tây màu đen bao vây một đôi chân dài, thân ảnh cứng nhắc thẳng tắp, lạnh như băng đứng ở trước mặt Ngôn Lạc Hi, cảm giác áp bách cường đại khiến cô lui về phía sau một bước.
"Bà xã, nói anh biết, vì cái gì đối với chuyện của Thẩm Trường Thanh kích động như vậy?"
Ngôn Lạc Hi mím chặt môi đỏ mọng, không chớp mắt nhìn anh:"Lệ Dạ Kỳ, loại người ngậm thìa vàng như các người, vĩnh viễn không hiểu chúng ta phải nỗ lực bao nhiêu, mới có thể có được thành tựu hiện tại. Mà những thứ chúng ta dốc hết toàn lực có được, các người chỉ cần một câu là có thể phá huỷ nó. Đối với tôi mà nói, các người chính là cướp".
Cả người Lệ Dạ Kỳ căng thẳng, anh hơi cúi xuống, bàn tay to nắm cằm cô."Cướp?"
Ngôn Lạc Hi không tránh không né, nghênh đón ánh mắt sắc bén của anh:"Đúng, thích thì cướp đoạt chiếm hữu, không quan tâm tới cảm xúc người khác, hai người thật tuyệt vời, có bản lĩnh thì dùng chân thành cảm động lẫn nhau"
Ánh mắt Lệ Dạ Kỳ lóe lên, chậm rãi thu tay về, "Bà xã, em đây là muốn cầu xin sự chân thành từ anh sao?"
Ngôn Lạc Hi ngẩn ra, nhìn vẻ mặt lạnh lùng trong nháy mắt của anh, trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834428/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.