Cố Thiển thất hồn lạc phách đi ra Bình Dương cung, xa xa nhìn thấy người đàn ông khoanh tay đứng bên cạnh xe. Trong nháy mắt đó, cô rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại nặng nề như bị đổ chì.
Mặc Bắc Trần nhìn thấy cô đi ra Bình Dương cung thì bước nhanh đi tới, đứng lại trước mặt cô, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm ánh mắt sưng đỏ, trái tim đau nhói, đưa tay muốn ôm cô vào trong ngực.
Cố Thiển vội vàng trốn sang bên cạnh, động tác quá cong, cô ngã thẳng xuống đất.
Mặc Bắc Trần kinh hãi, đưa tay bắt lấy cô, đồng thời dẫn đầu té ngã trên mặt đất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đem cô vững vàng tiếp vào trong ngực, khuỷu tay chống đỡ trên con đường đá xanh gồ ghề, một trận đau như thấu tim.
Ngay cả lông mày anh cũng không nhíu lại, đỡ cô ngồi dậy, vội vàng kiểm tra "Có bị thương ở đâu không?"
Cố Thiển cúi đầu không nói lời nào.
Mặc Bắc Trần biết cô dùng trầm mặc để đối kháng với anh, anh kéo cô đứng lên, khom lưng ôm lấy cô, Cố Thiển bỗng nhiên giãy dụa, "Đừng chạm vào tôi, thả tôi xuống."
Mặc Bắc Trần như chim ưng con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, "Thiển Thiển, Thẩm Trường Thanh còn ở trên thành lâu nhìn, em có muốn anh ở trước mặt anh ta hôn em không?"
Cả người Cố Thiển cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trên cổng thành, hốc mắt cô chua xót, rất nhanh an tĩnh lại, cô biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-gia-vo-ngai-lai-buong-roi/2834133/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.