Chương trước
Chương sau
Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh, trong xe Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ cảnh phố xá chạy như bay mà qua, nhíu mày nói: "Tại sao phải trở về?"

Phó Tuyền nghiêng đầu nhìn cô, năm đó lúc bà rời đi, cô mới tám tuổi, hôm nay cũng đã trưởng thành, thời gian thật sự là dao mổ heo của năm tháng, thoáng cái đã mười sáu tuổi:"Mẹ nghe nói mười lăm tuổi con đã rời nhà trốn đi, mấy năm nay cuộc sống rất vất vả phải không?"

Ngôn Lạc Hi cười lạnh một tiếng, "Bây giờ mới tới hỏi, không cảm thấy mình mèo khóc chuột giả từ bi sao?"

"Lạc Hi, ta là mẹ con, chúng ta không nhất định phải hơn thua đấu đá không thể ngồi xuống trò chuyện bình thường được hay sao?"Phó Tuyền thương tâm nhìn cô, nhiều năm như vậy, vì muốn cô trải qua cuộc sống như người bình thường mà quyết định rời xa cô không dám trở về sợ quấy nhiễu. Bà thật sự rất nhớ cô.

Phó Tuyền thở dài một tiếng, nhưng không mở miệng nữa, xe chạy như bay về phía trước, xuyên qua đường phố náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước căn hộ Ngôn Lạc Hi:"Xuống xe đi, dẫn mẹ đến chỗ con ở trước, mẹ sẽ nói con biết mọi thứ"

Ngôn Lạc Hi ngẩng đầu nhìn căn hộ trước mắt, từ sau khi dọn đến biệt thự Bán Sơn, dường như cô chưa bao giờ trở lại, thậm chí suýt nữa quên mất mình còn có một căn nhà ở đây.

Mang theo Phó Tuyền vào nhà, cô đứng ở cửa ra thay giày, lấy hai chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, cô đưa một chai cho Phó Tuyền, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói đi, bà có mục đích gì?"

Mười sáu năm không hề xuất hiện, đột nhiên quay lại trở thành còn là kẻ thù của chồng, cô có thể đoán được mọi thứ không phải trùng hợp.

Phó Tuyền nhận lấy nước, ngồi xuống sô pha:"Con từ nhỏ đã bướng bỉnh, nhận thức đúng một chuyện nhất định sẽ tìm hiểu tận gốc rễ, Lạc Hi, có đôi khi biết quá nhiều, đối với con không có lợi"

"Thà vậy, tôi không muốn giống như tên ngốc chẳng hay biết gì". Ngôn Lạc Hi dựa vào vách tường phòng ăn, cũng không tới gần bà.

Phó Tuyền bất lực xoa xoa mi tâm, nói:"Du Nhiên đã đi tìm con rồi đúng không? Mẹ tin nó đã nói con biết, mẹ và Lệ Dạ Kỳ có thù không đội trời chung, lần này trở về chính là để trả thù"



Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, trái tim Ngôn Lạc Hi vẫn nặng nề trầm xuống:"Bà và Lệ Dạ Kỳ có thù oán gì?"

"Lạc Hi, ngồi xuống bên cạnh mẹ, đừng cách xa như vậy". Phó Tuyền nhẹ giọng nói, trên người không có nửa điểm khí phái nữ cường nhân.

Ngôn Lạc Hi cười lạnh nói: "Đừng nói hai chữ kia, bởi vì bà không xứng, nói cho tôi biết Phó Du Nhiên có phải Lệ Du Nhiên hay không?"

"Phó Du Nhiên đúng là Lệ Du Nhiên, mẹ cái gì cũng không làm, nó cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh mẹ, về phần vì cái gì không chịu trở về Lệ gia thì mẹ thật sự không biết."

Phó Tuyền thần sắc lãnh đạm, nhắc tới Phó Du Nhiên, tựa như nhắc tới một con kiến hôi vụng trộm.

"Lạc Hi, đừng ở cùng Lệ Dạ Kỳ, hắn không hề thật lòng với con". Phó Tuyền thấm thía khuyên nhủ.

Ngôn Lạc Hi tâm phiền ý loạn, rõ biết hai người họ là cùng loại dạng người, vì sao còn không chịu từ bỏ ý định?

"Anh ấy đối với tôi thật lòng hay không trong lòng tôi biết rõ, không phiền tới người ngoài như bà khoa tay múa chân"

Phó Tuyền nhíu mày, chậm rãi nói ra chuyện cũ năm đó, "Năm xưa mẹ gặp sự cố mất trí nhớ quên đi hết tất cả về mình trước đó và được cha con mang về nhà, sau đó gả cho ông ấy sinh ra con. Đến năm con tám tuổi, mẹ khôi phục trí nhớ, nhớ lại thân thế của mình, vì phải thay ông ngoại báo thù mẹ đã nhẫn tâm vứt bỏ con lại. Nhưng, mẹ vẫn rất quan tâm con.

"Năm con mười lăm tuổi bỏ nhà đi, trên người không một xu dính túi gặp được người tốt bụng giúp đỡ, đều là mẹ an bài, những năm gần đây, mẹ âm thầm lặng lẽ quan sát mọi thứ về con. Chỉ là không thể xuất hiện ở cạnh cùng con trưởng thành"

Đáy lòng Ngôn Lạc Hi chấn động, sau khi cha cưới Lý Mạn Ny, hai mẹ con này như âm mưu mọi cách để đẩy cô ra khỏi Ngôn gia. Từ sau khi Lý Mạn Ny mang thai, cha đối với bà ta nói gì nghe nấy, bà ta sẩy thai liền đổ lên đầu cô, cha không nói hai lời đuổi cô khỏi nhà, khi đó cùng đường đúng là đã gặp được một người tốt bụng giúp đỡ.



Thì ra tất cả đều do Phó Tuyền sắp xếp.

"Rốt cuộc giữa bà và Lệ Dạ Kỳ có ân oán gì? "Ngôn Lạc Hi hỏi.

"Thù giết cha không đội trời chung, Lạc Hi, con làm sao có thể cùng kẻ thù nằm chung chăn gối?". Phó Tuyền vô cùng đau đớn nhìn Ngôn Lạc Hi.

"Rời khỏi hắn ngay, hắn tiếp cận con chỉ là vì báo thù."

Ngôn Lạc Hi bất ngờ như bị đẩy một chưởng suýt nữa đứng không vững, cô quả quyết phủ định, "Không có khả năng!"

"Lạc Hi, con hãy nhớ lại quá trình hai người quen biết, cùng với thái độ đối với con, con sẽ hiểu có phải hắn ta đang lợi dụng con hay không"

Phó Tuyền nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngôn Lạc Hi

không đành lòng nói:"Con à, thừa dịp bây giờ tình cảm chưa sâu nặng hãy rời xa hắn, nếu không con sẽ bị tổn thương"

Thù giết cha không đội trời chung, vậy thì Lệ Du Nhiên năm đó vì sao cam tâm tình nguyện ở với Phó Tuyền?

Cô nghe được rõ ràng Lệ Du Nhiên chết thảm trong lòng Lệ Dạ Kỳ.

Điên mất! Đầu cô sắp nổ tung rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.