Chương trước
Chương sau
Điền Linh Vân nhìn cô rạng rỡ đi ra ngoài phòng làm việc, chống trán cười khẽ, "Nhị Lạc, cố lên”.

Ngôn Lạc Hi tươi cười tuyệt diễm, đi ra khỏi phòng làm việc, liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Chu Bắc, "Thư ký Chu, Lệ đại thần có ở công ty không?"

"Hôm nay Thất gia không đến công ty, nghe giọng nói hình như bị bệnh, phu nhân không biết sao?"Lệ Dạ Kỳ bãi công, Chu Bắc bận rộn như chó, hội nghị lúc trước toàn bộ đều phải hoãn lại, hội đàm đã hẹn cũng phải hoãn lại.

Ngôn Lạc Hi nhớ tới buổi sáng anh cậy mạnh kia, cô vội vàng cúp điện thoại, ngồi lên xe bảo mẫu chạy về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, lòng bàn tay cô vẫn còn run rẩy.

Mở cửa đi vào, quả nhiên nhìn thấy giày da của người đàn ông chỉnh tề đặt trên sàn nhà, cô thay dép lê vội vàng đi vào, phòng khách không có ai, đi vào phòng ngủ, liền thấy anh nằm trên giường.

Cô nhíu mày, anh bệnh thật rồi sao?

Cô bước nhanh đến bên giường, trong phòng ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ sắc mặt, cô đưa tay phủ lên trán anh, nhiệt độ nóng quá, cô nhẹ nhàng lắc lắc anh:"Lệ đại thần, anh sốt rồi, tỉnh lại đi”

“...... Đã chết...... Toàn bộ đã chết...... Tại sao chỉ có một mình tôi sống...... " Người đàn ông ngủ say bị ác mộng cuốn lấy, không ngừng nói mớ, lông mày nhíu thật sâu.

Ngôn Lạc Hi nhìn dáng vẻ của anh, không hiểu sao lại đau lòng

Anh rốt cuộc đã trải qua cái gì, mới có thể ở lúc sinh bệnh lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy, giống như vừa chạm vào sẽ vỡ vụn, Ngôn Lạc Hi quỳ gối bên giường, đau lòng đến tột đỉnh.

Một người vốn luôn mạnh mẽ bỗng nhiên bộc lộ sự yếu đuối, sự tương phản trực tiếp như vậy khiến người ta rất sốc

Cô nhẹ nhàng đẩy anh, cố gắng đánh thức anh, "Lệ đại thần, anh đang gặp ác mộng, mau tỉnh lại, tỉnh lại sẽ không sao đâu”

Bỗng nhiên, người đàn ông túm lấy cô, thân hình cô bất ổn, nhào vào trong lòng người đàn ông, cô theo bản năng muốn đứng dậy, thắt lưng lại bị anh ôm chặt, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy.

“Đừng đi...... Đừng rời khỏi anh...... Hi nhi...... Đừng đi......”

Cả người Ngôn Lạc Hi chấn động, tuyệt đối không nghĩ tới, cô cũng có phần trong mộng của anh’.

Cô vô thức ôm chặt anh, cúi đầu trấn an: "Lệ đại thần, em ở đây, em không đi, em ở đây”

Tâm tình nam nhân dần dần bình phục lại, lần nữa ngủ say. Ngôn Lạc Hi cứng đờ trong lòng anh, vừa động đậy, cánh tay ôm cô lập tức siết chặt, giống như sợ cô sẽ biến mất.

Ngôn Lạc Hi không dám động đậy, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.

Nằm sấp trong lòng anh, mí mắt cô càng ngày càng nặng, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.



Khi Lệ Dạ Kỳ tỉnh lại, cảm giác người nặng trịch, anh ngẩng ghé vào lòng ngực, cẩn thận từng li từng tí đem cô đặt ở trên gối đầu, ra một thân mồ hôi, cả người nhẹ nhàng không ít, chỉ là cổ tay phải vẫn còn đau.

Anh nhìn thoáng qua, cổ tay đã sưng đến sáng ngời, nhíu mày, nhìn về phía cô gái đang ngủ say, đứng dậy đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Mạc Thần Dật đến đây một chuyến.

Đi tắm rửa một cái, anh mặc quần áo ở nhà, trở lại phòng ngủ, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ của Ngôn Lạc Hi, anh kìm lòng không được cúi đầu hôn cô.

Tại sao quan tâm đến cô nhiều như vậy?

Quan tâm tới mức chỉ cần nhìn thấy cô khổ sở, anh sẽ khổ sở theo, thậm chí không muốn nhìn thấy cô tổn thương nữa. Anh vốn tưởng tạm thời ở riêng có thể giúp cô nhìn nhận rõ cuộc hôn nhân này, nhưng xem ra cô vẫn không hiểu, quyết tâm để có được cô mãnh liệt chừng nào.

Ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, anh đứng dậy đi ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Ngôn Lạc Hi trên giường liền bị đánh thức, cô lau hai má, sao cô cũng ngủ rồi?

Lệ Dạ Kỳ mở cửa, cho Mạc Thần Dật vào, anh nói: "Chỗ cổ tay bị bầm tím, đã sưng lên, cậu xử lý cho anh một chút”

Mạc Thần Dật để hòm thuốc xuống, đánh giá căn hộ một chút, ánh mắt rơi trở lại trên cánh tay Lệ Dạ Kỳ, đưa tay nắm chặt nhéo:"Xương cốt không sai vị trí, chính là mô mềm bị thương, như thế nào sơ suất như vậy?"

“Không cẩn thận”. Lệ Dạ Kỳ ngồi xuống sô pha.

Mạc Thần Dật lật hòm thuốc:”Thân thủ anh tốt như vậy, sao có thể làm mình bị thương, không phải vì chị dâu chứ? Tôi nói anh, hít đất không nên dùng sức quá mạnh”

Lệ Dạ Kỳ ngước mắt lạnh lùng:”Bớt nói đi”

"Đúng rồi, có chuyện hỏi anh, nửa năm trước anh tiêm thuốc tránh thai cho chị dâu, tháng này là đến hạn, anh muốn tiêm tiếp hay là để chị dâu mang thai?"

Lệ Dạ Kỳ không kịp ngăn cái miệng rộng của Mạc Thần Dật, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, hạ giọng trách mắng:”Cậu nói nhỏ thôi, Hi Nhi đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy”

Mạc Thần Dật sợ tới mức vội vàng che miệng, vừa rồi giống như nói chuyện gì ghê gớm: "Sao không nói sớm, tôi tưởng anh ở nhà một mình”

Lệ Dạ Kỳ mím môi, hồi lâu mới nói: "Việc này nói sau”

"Anh định làm cho Thất tẩu mang thai thật hả?”

Mạc Thần Dật hạ giọng hỏi, lúc trước anh muốn tiêm tránh thai cũng không có hỏi nguyên nhân, hiện tại quyết định không tiêm, nhất định là vì Ngôn Lạc Hi.

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Cô ấy đang trong thời kỳ sự nghiệp phát triển, bây giờ vì đứa bé mà rời khỏi làng giải trí, cô ấy sẽ cảm thấy tiếc nuối, cậu bảo người sắp xếp, tôi sẽ đi bệnh viện."

Anh biết, nếu giữa bọn họ có ràng buộc với con cái, như vậy hôn nhân sẽ càng vững chắc, nhưng anh không muốn lấy con ra trói buộc cô.



“Ừ, tôi biết rồi” Mạc Thần Dật bôi thuốc cho anh.

“Thất ca, tay phải anh tạm thời không nên lấy vật nặng, nếu ngày mai không hết sưng, em vẫn đề nghị anh đi bệnh viện chụp một tấm”

Lệ Dạ Kỳ gật đầu, sau khi tiễn Mạc Thần Dật rời đi, anh xoay người đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ, Ngôn Lạc Hi đứng ở phía sau cửa, nghe được Mạc Thần Dật nói, trong đầu cô nổ tung một tiếng, sau đó trống rỗng, Lệ Dạ Kỳ nửa năm trước đã tiêm thuốc tránh thai cho cô?

Khó trách nửa năm qua, giữa bọn họ làm nhiều lần như vậy, cô đều không có động tĩnh gì.

Anh không muốn có con với cô? Sợ cô mang thai tới mức phải làm thế này?

Ngôn Lạc Hi lảo đảo đi tới bên giường ngồi xuống, thật sự là châm chọc a, cô vừa rồi còn mạnh miệng nói với Điền Điền, muốn cố gắng được anh tín nhiệm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị vả mặt.

Cô còn nhớ rõ, khoảng thời gian trước tình cảm bọn họ đang nồng đậm, anh nói, muốn cô sinh cho anh một đội bóng đá.

Lúc ấy trong lòng cô tràn đầy vui mừng, tuy rằng vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, nhưng cũng khát khao bộ dáng đứa nhỏ, sẽ giống cô, hay là giống Lệ Dạ Kỳ?

Hôm nay nhớ lại, mới phát hiện ra mình thật sự ngu ngốc!

Ngoài cửa nghe thấy tiếng bước chân, Ngôn Lạc Hi trấn tỉnh lại, cô xốc chăn lên nằm vào, nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống, cô vùi mặt vào trong gối.

Trái tim như bị dao cắt, đau đến cả người run rẩy.

Lệ Dạ Kỳ đẩy cửa đi vào, nhìn một cục nhỏ nhô lên trên giường lớn, mỗi lần đều có một loại cảm giác, chính là cô sẽ bị chăn mềm mại bao phủ.

Đi tới bên giường, anh đá giày nằm vào, đưa tay ôm cô vào trong ngực, cảm giác được thân thể cô hung hăng run lên, anh nhíu mày, "Hi nhi, em tỉnh rồi?”

Ngôn Lạc Hi nhắm chặt mắt lại, muốn giả bộ ngủ, nhưng phản ứng cứng ngắc của cơ thể đã bán đứng cô.

Cô không phải là một diễn viên giỏi, nếu không tại sao ở trước mặt anh cô không thể diễn như không có việc gì? Tim đau quá, bởi vì ngay từ đầu anh đã luôn đề phòng cô.

Lệ Dạ Kỳ chờ đợi, không đợi được câu trả lời của cô, chỉ là thân thể cô càng run rẩy hơn.

Anh nhíu chặt mày, bàn tay to cứng đem thân thể của cô xoay lại, dưới ánh sáng lờ mờ, trên mặt thủy quang đau đớn ánh mắt, cô đang khóc, cho nên...

“Em nghe thấy rồi?”. Lệ Dạ Kỳ lòng thắt lại, trong lòng hận không thể đem cái miệng há to của Mạc Thần Dật khâu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.