Chương trước
Chương sau
“Em muốn đi xem” Ngôn Lạc Hi rũ mắt xuống, nếu như không phải bởi vì cô không thắt dây an toàn, Bạch Kiêu sẽ không nhào tới bảo vệ cô, cô có thể đứng ở chỗ này, đều là nhờ anh liều chết che chở.

Lệ Dạ Kỳ trầm mặc thật lâu, cúi đầu đáp: "Được”

Ôm cô ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng ra ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà Bạch Kiêu đều ở đó.

Ngôn Lạc Hi ra hiệu Lệ Dạ Kỳ thả cô xuống, hai chân đứng trên mặt đất, giống như giẫm lên bông vải, nhất thời trời quay cuồng, dạ dày đảo lộn một trận, cô biết đây là triệu chứng chấn động não.

Lệ Dạ Kỳ thấy thế, vội vàng đưa tay đỡ lấy cánh tay cô, lo lắng nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi miễn cưỡng đè nén sự khó chịu, cô cúi chào người Bạch gia, chân thành nói:"Bà Bạch, bác trai, bác gái, thật xin lỗi, là cháu liên lụy đến Bạch Kiêu”

Bạch lão phu nhân đứng lên, đi vài bước tới trước mặt cô, cầm hai tay cô, kích động nói:"Tạ ơn trời đất, thấy con không sao là tốt rồi, bà nghĩ đây cũng là điều Bạch Kiêu muốn thấy nhất."

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi chua xót, Bạch Kiêu đối với cô tình ý sao có thể không biết, chỉ là cả đời này cũng không có biện pháp đáp lại.

"Xin lỗi, nếu như lúc đó tụi con ngủ lại một đêm ở Lâm thị đã không xảy ra chuyện này, nếu như…."

Nếu như không phải cô gây thù, có người muốn giết chết cô, cũng sẽ không liên lụy đến người khác.

Bạch lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Ngôn Lạc Hi, thấm thía nói: "Bé ngoan, không ai biết thiên tai sẽ đến lúc nào, cho nên đừng tự trách, như vậy mới không phụ lòng Bạch Kiêu”

Cha mẹ Bạch gia một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt nhu hòa không mang theo một tia khiển trách.

Ngôn Lạc Hi rốt cục hiểu được, khí chất ôn nhuận tu dưỡng trên người Bạch Kiêu, kỳ thực đều bắt nguồn từ hoàn cảnh sống của anh, cô thấp giọng nói:"Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng”

“Đi thăm nó đi, nó nhất định đang chờ con đến".

Bạch lão phu nhân dịu dàng hiền lành nhìn cô, nghe thấy Bạch Kiêu xảy ra sự cố, bà chỉ cảm thấy trời sụp đổ, chạy tới bệnh viện ngay cả người cũng không thấy.

Sau đó Lục Tự từ miệng bác sĩ và cảnh sát biết được sự tình, trong lòng bà không phải chưa từng trách giận Ngôn Lạc Hi, nhưng khi nhớ tới những bài báo kia, trong lòng lại tiêu tan.

Đó là người trên đầu tim của Bạch Kiêu, nó ở ngay bên cạnh, làm sao có thể nhìn người mình thích xảy ra chuyện?

Đứa nhỏ này si tình, điểm này thật giống ông nội nó như đúc, đáng tiếc, nhìn thái độ của con trai thứ hai Lệ gia, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.



Ngôn Lạc Hi sợ sệt nhìn ba vị trưởng bối:"Con có thể vào thăm anh ấy không?”

Mẹ Bạch gật đầu:“Đi đi, chúng ta cùng y tá nói chuyện.”

Khóe mắt Ngôn Lạc Hi ẩm ướt, quay đầu nhìn Lệ Dạ Kỳ, tựa hồ đang trưng cầu sự đồng ý của anh.

Lệ Dạ Kỳ sờ đầu cô, lúc này còn có thể lo lắng đến cảm thụ của anh có thể thấy trong lòng cô vẫn để ý đến anh:"Anh ở ngoài chờ em, vào đi”

“Ừ”. Ngôn Lạc Hi dùng sức gật đầu.

Thay quần áo kháng khuẩn, cô bước vào bên trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên người Bạch Kiêu cắm đầy ống, mái tóc đẹp trai thường ngày đã cạo sạch, trên đầu quấn băng gạc, mặt tuấn tú sưng phù, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai trời sinh.

Cô đứng ở cửa một lúc lâu, cũng không thể di chuyển bước chân.

Chỉ nhìn anh như thế này thôi cũng khiến cô cảm thấy tội lỗi.

Sau một lúc, cô nhấc chân đi tới nơi này an tĩnh đến mức ngay cả tiếng chất lỏng nhỏ xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng, máy theo dõi nhịp tim đặt ở đầu giường chạy lên chạy xuống lâu lâu lại phát lên một tiếng.

Ngôn Lạc Hi đứng ở bên cạnh, cụp mắt nhìn Bạch Kiêu vô hồn nằm trên giường, cả người từ trên xuống dưới không còn chỗ nào nguyên vẹn, hai chân băng bó thạch cao treo ở giữa không trung, nhìn thật sự đau lòng.

Nước mắt như ong trào ra, tầm mắt của cô dần dần mơ đi, đau lòng đến nhanh hít thở không thông.

Tay cô run rẩy nắm lấy bàn tay đầy vết thương do kính xe vỡ cắt trúng, khi anh đang hết sức bảo vệ đầu cô.

Cô vùi mặt vào lòng bàn tay anh khóc nức

nở:"Bạch Kiêu, cám ơn anh, cám ơn anh"

Không thể nói xin lỗi, bởi vì sự áy náy của cô sẽ làm tổn thương trái tim anh, làm anh khổ sở.

Cho nên chỉ có thể cảm ơn, cảm ơn anh cố chấp bảo vệ cô, dù là ở dưới vòng đu quay hay trong nháy mắt xe bị lật anh nhào về phía cô, phần tình cảm này nặng nề đến mức khiến cô cảm thấy mình may mắn, đồng thời không thể hồi đáp lại.

"Anh phải khoẻ lại, mau chóng khoẻ lại, chúng ta cùng nhau đóng thành một cặp"

Bạch Kiêu yên tĩnh nằm, lông mi dày đặc ở phía dưới mí mắt tái nhợt chiếu hình cung nhàn nhạt, an tĩnh mà cô độc, cố chấp lại yếu ớt.

Ngôn Lạc Hi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Bạch lão phu nhân thấy sắc mặt cô tái nhợt, bà an ủi: "Bác sĩ nói, Bạch Kiêu còn trẻ, sức sống dồi dào, hồi phục rất tốt, con không cần lo lắng, nó sẽ sớm khỏe lại thôi."



"Dạ"

"Sắc mặt con không tốt, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, chờ Bạch Kiêu tỉnh, bà sẽ cho người đi qua nói con một tiếng, đừng quá lo lắng. Bạch lão phu nhân than thở một tiếng, ngẩng đầu nói với Lệ Dạ Kỳ:"Tiểu Thất, chăm sóc vợ con thật tốt"

Lệ Dạ Kỳ gật đầu, ôm ngang Ngôn Lạc Hi, xoay người rời đi.

Bạch lão phu nhân nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, bà tiếc hận nói:"Đúng là đứa trẻ tốt, thật đáng tiếc"

Mẹ Bạch đứng sau lưng Bạch lão phu nhân, cảm khái nói:"Từ rất lâu rồi, con từng nghĩ cô gái thế nào mới có thể khiến Kiêu Kiêu nhà ta động tâm, khi nhìn thấy đứa trẻ này, con hiểu được không phải đối phương ưu tú bao nhiêu mà là cảm giác đúng rồi nhưng lại rơi vào tay giặc"

"Đáng tiếc bọn họ không có duyên phận"

"Đúng vậy"

Ngôn Lạc Hi tựa vào lòng Lệ Dạ Kỳ, nhắm mắt lại sẽ thấy Bạch Kiêu liều lĩnh nhào về phía cô, cô khóc khẽ thành tiếng, "Lệ đại thần, có phải em tệ lắm không?"

Lệ Dạ Kỳ rũ mắt nhìn cô:"Hi nhi, đừng tự trách mình đây là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn nó xảy ra"

"Em biết, em đều biết, nhưng mà... "Ngôn Lạc Hi bất lực khóc, những người xung quanh vì cô mà tổn thương quá nhiều, cô làm thế nào có thể thờ ơ kia chứ?

Lệ Dạ Kỳ tất nhiên anh biết cô đang nghĩ gì, cô sao có thể yên tâm khi nhìn thấy Bạch Kiêu bị thương nặng như vậy, đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh?

"Khóc đi, khóc cho hết rồi thì không được tự trách mình nữa, biết không?"

Ngôn Lạc Hi ôm chặt chiếc áo len dệt kim của anh, vùi mặt vào ngực anh, khe khẽ nức nở, nếu trái tim của một người có thể chia làm hai, cô sẽ không buồn đau đến thế.

Trái tim Lệ Dạ Kỳ sắp bị tiếng khóc của cô xé nát, anh ôm chặt cô, quần áo trên ngực ướt đẫm nước mắt lúc lạnh lúc nóng, tim như bị dao đâm từng nhát một.

Tại sao người ở bên cô lúc đó không phải là anh?

Trở lại phòng bệnh, Lệ Dạ Kỳ đặt cô lên giường, anh cởi giày nằm bên cạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào lưng cô:"Hi Nhi, Bạch Kiêu sẽ khoẻ lại, đưng lo lắng"

“Ừ.” Ngôn Lạc Hi nhắm mắt lại, thầm nói với mình, ngày mai hãy vui vẻ lên, không được để người quan tâm mình phải lo lắng.

Hôm nay thôi, xin hãy để cô yếu đuối thêm một ngày .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.