Chương trước
Chương sau
“Khụ khụ…khụ…:
Âm thanh tiếng ho khan đứt quãng kinh người từ bên trong phòng ở kháchviện Tây sương phòng truyền ra, cùng với thanh âm tiếng sốt ruột thậtnhỏ.
“Tiểu thư, người có nặng lắm không? Em đi nói cho nhị thiếu gia, thỉnh hắn phái người tìm đại phu đến đây”
Mấy ngày nay thời tiết càng ngày càng lạnh, tiểu thư rõ ràng ngày hôm quahoàn hảo vẫn tốt, như thế nào sáng sớm hôm nay sau khi tỉnh dậy liền hokhụ khụ, khụ đến mức làm nàng hoảng hốt .
“Khụ…Đừng đi, ta không sao. Ngươi đi táo phòng làm một chút canh gừng cho ta uống, ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi”
Tào Tử Vận ho nhẹ, lên tiếng gọi giữ nàng lại. Nàng không muốn làm phiền người của Đông Phương phủ
“Tiểu thư người xác định không cần tìm đại phu có được không?”
Thu Vũ lo lắng hỏi lại, nhớ rõ mỗi lần sau khi tiểu thư bắt đầu sinh bệnhđến sau bệnh tình càng ngày càng tăng thêm, không xuống được giường.
“Ta chỉ là yết hầu có chút ngứa, không có gì đáng ngại, đừng quá phiền toái người ta”
Nhịn xuống một cơn chóng mặt hoa mắt, nàng nở ra một nụ cười trấn an nói.
“Vậy được rồi, em đi táo phòng làm một chút canh gừng “
Thu Vũ chân mới vừa đi ra khỏi phòng, sau lưng liền có hai vị khách không mời mà đến.
“Tào cô nương sáng sớm chợt nghe thấy âm thanh ho khan của ngươi, ta nhưng là lại muốn qua đây nhìn ngươi bị làm sao?”
Chủ tớ Lý Thải Phượng một trước một sau không mời mà tự tiện đi vào trongphòng của nàng, không có hảo ý nhìn người trên giường gương mặt táinhợt.
“Đa tạ Lý cô nương quan tâm”
Tào Tử Vận khách sáo nói, trong lòng biết tuyệt đối không có thể có tâm tốt như vậy đến xem nàng. Nàng ta đối với nàng địch ý ngày càng sâu sắc,nàng trừ bỏ bất đắc dĩ ở ngoài, không còn cách nào.
Lý Thải Phượng hừ lạnh “Quan tâm? Ta xác thực quan tâm ngươi rốt cuộc cònmuốn vô liêm sỉ ở lại Đông Phương phủ này bao lâu? Ta tuyệt sẽ không đểcho ngươi có cơ hội câu dẫn Đông Phương Ngạo” (NN: ta muốn chém ả này quá *mắt bừng bừng lửa giận*)
Nàng ở Đông Phương phủ này lâu thêm một ngày đối với nàng ta liền nhiều thêm một ngày uy hiếp.
Tào Tử Vận ho nhẹ, đối với đề tài này đã thập phần phiền chán, day day giữa trán đang có chút hoa mắt, xem ra lần này nàng đã bị phong hàn nghiêmtrọng hơn so với suy nghĩ của nàng.
“Lý cô nương, thực có lỗi, ta thân mình không khỏe, muốn nghỉ ngơi. Xin yên lặng một chút”
“Ngươi__”
Lý Thải Phượng không muốn như vậy buông tha nàng, đang muốn phát tác, bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến một đạo âm thanh vang dội
“Tào cô nương, ngươi có ở trong phòng không?”
“Có chuyện gì sao? Khương quản gia”
Lý Thải Phượng đẩy cửa phòng ra, đồng thời bước ra khỏi cửa liền đóng ngay lại, nghĩ không muốn cho hắn nhìn thấy người bên trong.
“Ách…Nguyên lai Lý cô nương đã ở nơi này. Nhị thiếu gia cho mời hai vị cô nương đến thiên thính dùng cơm trưa”
Khương Bá nhìn người đang che ở trước cửa phòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là khách khí có lễ báo cho biết.
“Tào cô nương thân mình không khỏe, để cho nàng nghỉ ngơi đi, ta cùng ngươi đi thiên thính”
Lý Thải Phượng nói xong, liền vội vã muốn đuổi Khương Bá đi.
“Tào cô nương có nặng lắm không? Có cần hay không đi thỉnh đại phu đến?”
Khương Bá vừa nghe xong,ngược lại không đi nói một câu quan tâm thật lòngmình, đôi mắt nhìn hai cánh cửa phòng đóng chặt phía sau nàng.
“Khương tổng quản yên tâm, Tào cô nương không có việc gì, nàng hiện tại đã ngủ, chúng ta vẫn là đừng quẫy nhiễu giấc ngủ của nàng”
Lý Thải Phượng mắt đẹp xẹt qua một chút ghen tỵ. Hai người cùng đi vàoĐông Phương phủ, nhưng hạ nhân trong Đông Phương quý phủ lại đối với Tào Tử Vận đặc biệt yêu thích, một chút cũng không đem nàng để vào mắt…. (NN:*bĩu môi* bà như thế ai thương cho nổi)
“Nếu như vậy, chúng ta đây đi thôi”
Khương Bá liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn lo lắng liên tiếp quay đầu nhìn lại.
Trong phòng Tào Tử Vận nghe thấy đối thoại của hai người, vẫn không lên tiếng vạch trần lời nói dối của Lý Thải Phượng
Như vậy cũng tốt, nếu nàng đối với Đông Phương Ngạo là vô tâm, vẫn lên tránh cho hai người thường xuyên gặp mặt.
Chính là rốt cuộc tới khi nào nàng mới có thể rời khỏi đây? Dù sao thời gian của nàng cũng không còn nhiều.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ban đêm
Vẫn lo lắng cho thân mình của Tào Tử Vận, Thu Vũ sờ soạng rời giường, cẩnthận mở cửa phòng nàng ra, thắp sáng nến ở trên bàn, đi đến trướcgiường,nương theo ánh sáng mỏng manh của ngọn nến để nhìn người ở trêngiường, cũng đồng thời nhìn thấy hai má nàng đỏ ửng không bình thường.
“Tiểu thư!”
Thu Vũ sợ hãi hô lên, nhanh tay sờ lên trên trán nàng, lập tức bị nhiệt độnóng bỏng trên trán dọa sợ tới mức rút tay về. Cước bộ cuống quít dồndập dời đi phòng trong bước nhanh ra bên ngoài.
Sau khi Thu Vũ báo cho Khương Bá biết, hắn sai người đi thỉnh đại phu tới.Đến lúc này một hướng tất nhiên là kinh động đến không ít người, đồngthời cũng kinh động đến Đông Phương Ngạo còn chưa ngủ
“Phát sinh chuyện gì? Vì sao đã trễ thế này mà còn chưa đi ngủ, ở tại bên ngoài làm gì?”
Đông Phương Ngạo kéo một nha hoàn đang vội vàng đi qua hắn lại, mày kiếm nhíu lại nhìn vẻ mặt sốt ruột của nàng
“A….Nhị thiếu gia. Là…Tào cô nương ban đêm đột nhiên phát sốt. Thu Vũ gấp đếnđộ đi tìm Khương tổng quản thỉnh đại phu tới. Ta nghĩ…nếu đã biết liềnđi qua nhìn xem có giúp được việc gì hay không?”
Tiểu Hồng không dự đoán được ở nơi này gặp được nhị thiếu gia, nên ấp úngnói. Nàng là người phụ trách hỗ trợ nha hoàn trong táo phòng, nửa thángnay cùng Thu Vũ thập phần rất quen, tiến tới nhận thức Tào Tử Vận, cảmthấy sinh ra hảo cảm đối với Tào Tử Vận rất ôn nhu uyển chuyển hàm xúc.Không chỉ có nàng, cũng có nhiều người khác giống như nàng, không hềthiếu người đều đã muốn qua đó hỗ trợ.
“Còn không mau đi”
Đông Phương Ngạo nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, rồi đột nhiênnhớ tới khi ở ngọ thiện Khương bá từng nhắc nàng thân mình không khỏe,phút chốc gót chân vừa chuyển hướng khách viện mà đi
“Ách…dạ…”
Tiểu Hồng sửng sốt, ý tứ thiếu gia có phải là mau lên đến đó? Cước bộ cũngnhanh hơn vội vàng bắt kịp thân hình cao to phía trước.
Hai người bước vào khách viện trong Tây sương phòng, Tiểu Hồng bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm! Chỉ thấy bên ngoàiphòng có một nhóm người, đoàn người âm lượng ép tới cực thấp, thỉnhthoảng lo lắng nhìn vào cửa phòng đang được đóng chặt lại, làm cho nàngkhông khỏi hoài nghi những người này cũng không ngủ được sao?
“Nhị thiếu gia….Là nhị thiếu gia đên đây”
Trong đám đông có người phát hiện ra Đông Phương Ngạo,vội vàng tránh ra nhường đường
Đông phương Ngạo con ngươi đen lợi hại liếc mắt một cái nhìn mọi người,trong lòng hơi sửng sốt. Hắn chính là biết Tào Tử Vận so với Lý ThảiPhượng được mọi người yêu thích hơn, chính là không nghĩ tới nàng đượchoan nghênh đến trình độ này, nửa đêm một đám người không ngủ được, quan tâm ở ngoài phòng của nàng chờ. Hắn hoài nghi, nếu đổi thành là hắncũng sẽ được đối đãi như thế này không?
Đẩy cửa gỗ ra, đi vào bên trong phòng, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấylão đại phu đang ngồi cạnh giường bắt mạch, một bên là Khương Bá cùngThu Vũ đang sốt ruột đứng chờ.
“Không phải đã nói với các ngươi muốn thì ở bên ngoài chờ, bằng không liền trở về đi ngủ…A…Nhị thiếu gia…”
Khương Bá nghĩ đến lại là nô bộc nào không nghe lời khuyên của lão, vừa quayđầu nhìn lại, hai mắt phút chốc trừng lớn, kinh ngạc nhìn thân hình caoto xuất hiện vào lúc này.
“Tử Vận thế nào?”
Đông Phương Ngạo đi vào trước giường, nhìn thấy hai gò má đỏ bừng dị thường của nàng, con ngươi đen toát ra một chút lo lắng
“Nhị thiếu gia, Tào cô nương sốt cao rất nghiêm trọng, phải lập tức hạ sốtmới được. Ta trước kê ra một đơn thuốc để cho nàng uống, đêm nay phảichú ý nhiệt độ của nàng, cần phải làm cho nàng hạ sốt. Chờ nàng đỡ nóng, ta lại kê cho mấy đơn thuốc khác, bệnh phong hàn của nàng liền khỏihẳn”
Lão đại phu buông bàn tay nhỏ bé vừa được bắt mạch, rời khỏi giường cung kính trả lời.
“Khương Bá phái người đi theo Trần lão trở về lấy dược”
Đông Phương Ngạo không e dè, thân hình cao to ngồi xuống cạnh giường, bàntay sờ khăn ướt để trên trán của nàng phát giác được đã mất một chút độlạnh, vội vàng đưa cho Thu Vũ ở một bên, ý bảo nàng đổi lại một cái khăn ướt khác.
Cứ như vậy đêm nay ở Tây sương phòng mọi người thay phiên nhau bận rộn,cùng Đông phương Ngạo tự mình ngồi bên cạnh cẩn thận chú ý nhiệt độ củanàng. Thẳng đến hôm sau, chân trời lộ ra ánh rạng đông, Tào Tử Vận mớihạ sốt.
Hít sâu một cơn gió lãnh liệt của buổi sáng sớm, trên gương mặt tuấn dậtcủa Đông Phương Ngạo cảm thấy một tia thư thái, hai tay để sau đầu, toàn thân ngồi tại khách viện.
Trong khách viện được phân thành đông, tây, nam, bắc sương phòng, trước mắtchỉ có đông, tây sương phòng có người ở lại. Ngay tại khi hắn vừa đemtầm mắt nhìn sang đông sương phòng đối diện, hai cánh cửa gỗ bỗng nhiênđược mở ra, một thân ảnh xinh đẹp bước ra.
Lý Thải Phượng vừa thấy thân ảnh tuấn dật đứng lặng ở trước tây sươngphòng ,trên mặt xinh đẹp đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cưỡng chế ghentị trong lòng, vẻ mặt ý cười hướng hắn bước tới .
Đêm hôm qua khách viện tụ tập một đám người, nàng không phải là khôngbiết,c hính là không để ý tới Tào Tử Vận sống hay chết. Không nghĩ tớiĐông Phương Ngạo nhưng lại cũng là một trong số đó.
“Nhị thiếu gia, sớm như vậy đã xuất hiện tại đây?”
“Không phải sáng sớm, mà từ đêm qua đã ở đây”
Đông Phương Ngạo con ngươi đen lạnh lùng nhìn thẳng nàng. Nửa tháng này quan sát hai người, đáy lòng hắn thập phần rõ ràng, người hắn quan tâm chính là người còn chưa tỉnh ở trong phòng kia. Bất luận khi chân tướng rõràng ai mới là vị hôn thê chân chính của hắn, thì đáy lòng hắn kỳ thựcsớm đã có lựa chọn.
“Nhị thiếu gia thật đúng là quan tâm Tào cô nương a”
Nghe thấy hắn thừa nhận như vậy, nàng khó nén sự tức giận ở trong lòng, ngữ khí chua xót nói
“Nàng mới có thể là vị hôn thê của ta, ta chiếu cố nàng là đúng”
“Nhị thiếu gia những lời này, nhưng là lại hoài nghi ta?” Lý Thải Phượng vì câu nói ám chỉ của hắn tâm sinh bất mãn.
“Ta từng nói qua,trước khi chân tướng rõ ràng, ai cũng đều có khả năng”
Đông Phương Ngạo mày kiếm khẽ nhíu lại, không hài lòng, ngay tại lúc hắn tính rời đi
“Nhị thiếu gia, tiểu thư tỉnh”
Thu Vũ vui vẻ đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy Lý Thải Phượng ở ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười cứng đờ lại.
“Ngươi lập tức đi làm một chút đồ ăn mang đến đây, còn có mau đi xem thuốc đã được sắc chưa”
Đông Phương Ngạo sau khi công đạo liền vội vàng đi vào trong phòng, Thu Vũ cũng nhanh chạy tới táo phòng.
Hai người không nhìn sự tồn tại của nàng, làm Lý Thải Phượng ngực phẫn hậncàng thêm sâu sắc, khi phất tay áo rời đi, trong lòng âm thầm quyếtđịnh, nàng tuyệt đối phải làm cho Tào Tử Vận không ở lại Đông Phương phủ được nữa.
“Khụ khụ…”
Đông Phương Ngạo vừa bước vào trong phòng lập tức đã nghe thấy âm thanhtiếng ho khan. Khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, con ngươi đen nhìn chăm chú vào người đang nửa nằm trên giường, trên gương mặt ôn nhu lịch sựtao nhã có một chút tái nhợt làm cho nàng trước đã luôn luôn tiêm nhược(*),nay càng tăng thêm một chút yếu đuối, mảnh mai, phảng phất chạm vào sẽ tan biến.
(*tiêm nhược: suy yếu, mỏng manh)
“Có nặng lắm không? Có cần hay không lại đi thỉnh đại phu đến?”
Hắn bước lại gần giường, bàn tay to không e dè sờ lên trán nàng, xác địnhnàng không còn phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ngồi xuống ở bên cạnh giường
“Ta đã tốt hơn nhiều, không cần lại phiền toái đại phu đến đây”
Tào Tử Vận đối với sự đụng chạm của hắn cảm thấy không được tự nhiên,ngượng ngùng cúi đầu xuống. Mới vừa nghe Thu Vũ đề cập về chuyện đêmqua, nàng không dự đoán được bởi vì chuyện cuả nàng, nhưng lại sẽ làmmọi người lao công khổ tứ (*),lại còn kinh động đến hắn.
(*Lao công khổ tứ: vất vả lo lắng thay nàng)
“Cám ơn ngươi đã chiếu cố ta cả đêm hôm qua”
“Nếu sinh bệnh thì không nên cậy mạnh. Vì sao không cho Thu Vũ sớm một chútđi thỉnh đại phu đến? Tính tình ngươi không thích phiền toái người khác, cần phải sửa lại”
Hắn cũng không muốn khi nàng đang sinh bệnh mà trách cứ nàng, nhưng chỉ cần nghĩ lại những lời Thu Vũ nói, nàng nhưng thật ra lại phân chia rõràng, nghiễm nhiên đem chính mình trở thành khách nhân – -, còn muốn chỉ làm bổn phận của khách nhân, một cỗ tức giận vô danh không thể khốngchế được dâng lên trong ngực hắn
“Ân, ta đã biết, khụ,khụ…”
Nói chưa được hai câu, nhịn không được lại ho khụ lên, mặt đang cười khóchịu nhăn lại. Đông Phương Ngạo nhìn thấy, sắc mặt càng thêm âm trầm,ngực phút chốc nhói đau.
Bỗng dưng thân hình cao to đứng dậy, đang muốn tự mình đi một chuyến xuốngtáo phòng, xem dược đã được sắc xong chưa. Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Thu Vũ hợp thời đi vào trong phòng, chỉ thấy hai tay nàng bưng khay đựng đồ ăn sáng ngon miệng, có hai bát một bát là cháo thanh nhẹ, mộtbát là dược đã được sắc.
“Mang đến đây”
Tiếp nhận khay đựng đồ ăn trong tay Thu Vũ, bưng lên bát cháo, múc một muỗng trong bát, thân hình cao to lại ngồi xuống cạnh giường, ý bảo nàng mởmiệng
“Ta…để tự ta làm”
Tào tử Vận đưa mắt cầu cứu Thu Vũ đang đứng ở góc, Thu Vũ còn lại là vẻ mặt đầy ý cười rời đi, nàng chờ đợi ngày này nhưng đã rất lâu rồi.
“Thân mình của ngươi còn yếu, vẫn là để ta giúp”
Nâng một muỗng cháo lên, ý bảo nàng há mồm, con ngươi đen kiên định nhìn nàng, không cho nàng cự tuyệt
Hai người cứ như vậy giằng co, sau một lúc lâu, nàng rốt cuộc buông tha,ngượng ngùng khẽ mở phấn môi, để tùy hắn uy nàng ăn hết một bát cháo,sau đó là bát dược. Thế này mới điều chỉnh đặt nàng gối đầu xuống gối,giúp đỡ nàng nằm xuống giường
“Ngươi ngủ tiếp một chút đi”
Nói xong con ngươi đen thật sâu nhìn chăm chú nàng hồi lâu,sau đó thân hình cao to mới rời khỏi phòng.
Tào tử Vận đôi mắt phức tạp nhìn bóng dáng hắn rời đi, mơ hồ nhận thấy từđêm qua thái độ của hắn đối với nàng đã thay đổi, phấn môi phát ra mộttiếng than thở, nhắm hai mắt lại, không bao lâu ủ rũ bị đẩy lui lâm vàongủ say.
Sau khi tỉnh lại, nàng kinh ngạc nhìn thấy bóng người đang ngồi ở cạnh bàn. Hắn cầm trong tay quyển sách, chính là chuyên chú lật xem, như nhậnthấy được ánh mắt nàng đang nhìn chăm chú, con ngươi đen rời khỏi trangsách, nhìn lại nàng đang mở to mắt kinh ngạc.
“Đã tỉnh? Có hay không cảm thấy đã đỡ hơn một chút nào?”
“Ngươi luôn luôn ở tại đây?”
Đáy lòng không ngừng dâng lên một cỗ lo lắng, dần dần vây quanh trụ lại ở trong tâm lạnh nhạt của nàng.
“Đúng vậy, có gì không đúng sao?”
Nếu ở thư phòng không thể yên tâm được, hắn sao không thuận theo tâm ý đếnnơi này, cũng có thể tiện chú ý chặt chẽ đến bệnh tình của nàng có haykhông chuyển biến.
“Ngươi không phải bề bộn nhiều việc sao?”
“Sự tình là vĩnh viễn đều làm không xong, có đôi khi cũng nên nghỉ ngơi một chút” (NN:chí lý, êm cũng muốn nghỉ ngơi *nằm vật xuống* hảo mệt mỏi~)
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó Thu Vũ vẻ mặt mừng thầm đi vào.
“Tiểu thư bát canh bổ này là thiếu phu nhân đặc biệt công đạo làm cho tiểu thư uống để bổ thân”
Thu Vũ đem canh bổ đặt lên trên bàn, nhìn nàng bướng bỉnh, trong nháy mắtliền lại lui ra, rõ ràng đem chuyện uy canh cho Đông Phương Ngạo phụtrách.
Đông Phương Ngạo quả thực bưng bát canh lên đi đến trước giường. Lúc nàykhông cần hắn thúc giục, Tào Tử Vận biết kiên trì cũng vô dụng, thậpphần hợp tác để cho hắn một ngụm lại một ngụm uy hết bát canh.
Thấy hắn lại lần nữa ngồi trở lại ghế, chăm chú đọc quyển sách trên tay, nàng đã hết buồn ngủ, chủ động mở miệng
“Nhị thiếu gia…”
“Có việc sao?” hắn nhíu mày nhìn chăm chú vào nàng
“….Ngươi đã đi vào khách viện, có nên đi thăm Lý cô nương ở đối diện một chút?”
Mày kiếm nhíu chặt, con ngươi đen rời khỏi quyển sách, có chút đăm chiếunhìn chăm chú vào khuôn mặt đang cúi đầu xuống của nàng.
“Những lời này của ngươi có ý tứ gì?”
“Ta là muốn nói, theo giúp một bệnh nhân như ta tương đối không thú vị, ngươi có thể đi tìm Lý cô nương…”
Nàng còn chưa nói xong, thân hình cao ngất cùng khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò phút chốc đi đến trước giường nàng.
“Ngươi đây là đang đuổi ta đi?”
Giọng nói trầm thấp bình thản hỏi, nhưng lại cất giấu trong đó một chút nguy hiểm.
“Không phải”
Nhìn thân hình hắn tới gần, trên khuôn mặt hắn tuyệt đối xuất hiện biểu tình hiền lành, làm cho mọi người không biết nên nói như thế nào huống chilà nàng
“Ta là sợ ngươi buồn” chột dạ không dám ngẩng đầu, chỉ sợ bị con ngươi đen lợi hại của hắn nhìn thấu.
Đông Phương Ngạo thật sâu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang cúixuống của nàng hồi lâu, sau đó mới quay gót một lần nữa ngồi trở lạighế, vừa cầm lấy sách vừa đạm bạc nói
“Ta cũng không cảm thấy buồn, ngươi cũng nên nằm ngủ nhiều một chút để nhanh khỏi hơn”
Thấy hắn vừa ly khai,nàng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nằm lại trên giường,chỉ sợ làm cho hắn nhìn thấu suy nghĩ chân chính ở trong lòng mình. Saunửa canh giờ, người nằm trên giường đã truyền đến tiếng thở đều đều, lại chìm vào mộng đẹp.
Thân hình cao to không tiếng động đi đến cạnh giường, bàn tay to khẽ vuốthai gò má non mềm mịn màng của nàng, nhìn dung nhan ngủ trầm tĩnh ôn nhu của nàng, trên mặt hiện lên một chút ôn nhu.
Về tâm sự nhỏ nhoi này của nàng, sao có thể thoát được hai mắt hắn.
Lại càng xác định được nàng đối với hắn là vô tâm, nói không tức giận làgạt người, bởi vì có nàng thì trò chơi này mới trở nên càng thêm thú vị. (NN:từ bây giờ trở đi anh mới lộ ra bản chất BT của mình *hí hí* )
“Ngươi mơ tưởng không đếm xỉa đến ta, ta sẽ không tha ngươi đi”
Lời nói như tình nhân nỉ non say lòng người ở bên tai nàng nói nhỏ, bạc môi nóng rực khẽ hôn lên trán non mềm của nàng, giống một sợi dây vô hìnhđem nàng gắt gao cuốn lấy.
~~~~~~~~~~
Liên tục nhốt mình ở trong phòng ba ngày, Tào Tử Vận cảm thấy thân mình đãtốt hơn,rốt cục được phép có thể đi ra khỏi phòng.Ở sự giúp đỡ của ThuVũ, hai người đi vào hậu viện Merlin, ở thạch đình sâu trong Merlin sớmđã có người đang chờ nàng.
“Tử Vận mau tới!” Lạc Băng Nhi từ xa đã nhìn thấy hai người bọn họ, liền nhiệt liệt hướng nàng vẫy tay.
Tào Tử Vận bước chân trên thềm đá, liền nhìn thấy trên thạch bàn đã trải một ít điểm tâm đủ màu rất tinh xảo, còn có trà nóng.
“Tào cô nương, ngươi vừa bị bệnh mau nhanh vào đây uống chén trà nóng.”
Tiểu Thanh thấy nàng đứng sững sờ trên thềm đá vội vàng kéo nàng vào, làmcho nàng ngồi ở bên cạnh Lạc Băng Nhi, lại rót một chén trà nóng đặt vào trong tay nàng.
“Thiếu phu nhân có việc tìm ta?”
Mới vừa rồi Tiểu Thanh tự mình tiến đến truyền lời nói thiếu phu nhân muốngặp nàng ở trong thạch đình Merlin. Nàng sau khi nghe xong liền vội vàng chạy đến.
“Không có gì, chẳng qua là nghe nói ngươi bệnh tốt hơn nhiều, mới muốn tìmngươi đến đây cùng hít thở khí trời, cả ngày ở trong phòng, không bệnhcũng sẽ có bệnh”
Trọng yếu nhất là, mấy ngày nay Tử Vận sinh bệnh hại nàng không có bạn nóichuyện phiếm, nàng đều nhanh cảm thấy nhàm chán đến chết.
“Đa tạ thiếu phu nhân quan tâm” nàng thiệt tình nói lời cảm tạ.
“Nghe nói mấy ngày nay Đông Phương Ngạo mỗi ngày đều đi qua nhìn ngươi. Xemra ngươi đã có địa vị trong lòng hắn, nghĩ đến nhất định là còn hơn Lýcô nương rất nhiều”.
Nếu thực sự là như vậy thì thật tốt quá, nàng chẳng những thắng được váncược, còn có thể như ý nguyện cùng Tử Vận trở thành người nhà.
“Khiến thiếu phu nhân thất vọng, chúng ta trong lúc đó là không có khả năng”
Nàng đưa mắt nhìn sang nơi khác, lảng tránh vấn đề của Lạc Băng Nhi. Chínhlà tâm luôn luôn bình tĩnh như mặt hồ, lúc này không thể trở lại sự lạnh nhạt như lúc ban đầu.
“Vì sao? Ngươi là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo, này tiến đến đây không phải là vì cùng hắn thành hôn sao?”
Lạc Băng Nhi vẻ mặt kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn khi nghe nàng nói
“Thiếu phu nhân liền như vậy khẳng định ta nhất định là vị hôn thê của hắnsao? Nói không chừng ta là giả mạo, vì mưu đồ tài sản của Đông Phươngphủ các ngươi mà đến”
Phấn môi nhếch lên một ý cười, có chút ngoan liệt, cố ý cho nàng một cái đáp án khó hiểu.
“Này….”
Lạc Băng Nhi bị nàng hù biến thành không hiểu ra sao, nhìn khuôn mặt nhỏnhắn không giống như là đang nói giỡn, làm cho nàng cảm thấy hồ đồ. Dùsao nàng nói cũng đúng,khi còn chưa tìm ra chứng cớ chứng minh, haingười đều có khả năng,cùng đồng dạng đều có hiềm nghi.
Nhìn vẻ mặt khó xử của nàng, trên kiều nhan ôn nhu hiện lên một chút ý cườiđạm mạc, cầm khối điểm tâm lên ăn, không nhìn người bên cạnh đang lâmvào trong suy nghĩ
“Nếu ngươi nói ngươi là vì tài sản của Đông Phương phủ chúng ta mà đến, nhưvậy ngươi càng nên cố gắng tiếp cận Đông Phương Ngạo. Ít nhất trước khichân tướng bị tố giác, làm cho hắn thích ngươi, không nên giống như bâygiờ, cố ý vô tình không để ý hắn, còn kết luận cùng hắn không có khảnăng, ta nói đúng không?”
Lạc Băng Nhi cẩn thận cân nhắc những điểm đáng ngờ của sự tình, nàng cảmthấy trong lời nói của Tử Vận có vẻ không đúng. Nhưng nàng vẫn khônghiểu, nếu nói nàng thật sự là vị hôn thê của Đông Phương Ngạo, vì saolại cho phép Lý Thải Phượng tiếp cận hắn, mà chính mình ngược lại giốngngười ngoài ở một bên ngồi xem?
Tào Tử Vận ở mặt ngoài thờ ơ, nhưng trong đáy mắt lại khó nén linh ngạc. Xem ra thiếu phu nhân trước mắt này cũng là một người vô cùng thông minh, nàng xác thực cần phải suy nghĩ cẩn thận trước khi nói
“Thiếu phu nhân lời này sai rồi. Ai nói ta không tiếp cận hắn? Ngươi nên biếtĐông Phương Ngạo không thích cho người ta vào thư phòng, nhưng hắn lạicho phép ta đi vào. Còn có hắn chủ động mời ta đi Long Phượng lâu dùngbữa, không phải tất cả đều đã chứng minh rồi sao?”
Không nghĩ muốn cho nàng dễ dàng khám phá ra, bởi vậy cố ý cấp nàng ý không tìm ra được đáp án.
“Ngươi…Ai, Tử Vận sao ta lại có cảm giác đang bị ngươi xoay vòng? Bất quá vôphương, sau buổi nói chuyện này với ngươi, càng làm cho ta chờ mong cácngươi ngày sau phát triển”
Lạc Băng Nhi không phải nghe không ra nàng cố ý nói để bày nghi bố trận, làm cho nàng mờ mịt, cũng làm cho đáy lòng nàng không khỏi dâng lên một cỗ hoài nghi. Nếunàng đoán đúng, Tào Tử Vận đối với Đông Phương Ngạo cũng thích, chính là vì sao cũng không dám thừa nhận?
“Tử Vận tin tưởng ta, một cái hôn ước từ miệng được định đoạt, đối với namnhân của Đông Phương gia mà nói không có tác dụng gì” nàng khuôn mặtxinh đẹp lời nói mang đầy huyền cơ.
“Thiếu phu nhân lời này là có ý tứ gì?” đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, vì lời nói của nàng mà không hiểu.
“Mấy ngày nay ở chung, ngươi hẳn là thực hiểu được tính tình của Đông Phương Ngạo. Nếu hắn không cần hôn ước này ,ai nấy đều cũng không ép được hắn. Nếu là hắn quyết tâm thực hiện hôn ước, như vậy hôn ước này liền nhấtđịnh sẽ được thành lập. Nói cách khác, hôn ước có thể thành hay khôngtùy thuộc vào ý nguyện của cá nhân hắn, chứ không phải ở trong cuộc hônước từ miệng, hoặc là tín vật. Ta nói như vậy chắc ngươi đã hiểu”
Trước mắt nàng đã nhìn ra một chút manh mối, mặc kệ Tử Vận có phải là vị hônthê chân chính của Đông Phương Ngạo hay không, chỉ sợ là nàng không thểrời đi Đông Phương phủ
“Ý tứ của thiếu phu nhân là, cho dù ta không phải là vị hôn thê chân chính của hắn, nếu là hắn kiên trì muốn ta, như vậy hắn liền nhất định sẽ thú ta?”
Tào Tử Vận kiều nhan xẹt qua một chút bối rối, làm như bị lời nói của nàng dọa cho kinh hãi hỏi.
“Đúng vậy, nhớ ngày đó ta cũng không phải là vị hôn thê của Đông Phương Lăng, nhưng hắn tình nguyện làm người bội tín, cũng kiên quyết muốn kết hônvới ta. Nam nhân của Đông Phương gia luôn luôn thống hận hôn nhân đínhước cùng tín vật, cho nên không muốn thực hiện loại hôn ước này, bọn họtuyệt đối nói được làm được” (NN: nghe đến đây ta muốn biết câu chuyện về Băng tỷ và Lăng ca quá *mắt mơ màng* )
Lạc Băng Nhi chú ý tới khuôn mặt có chút bối rối của Tào Tử Vận. Nếu nàngthật sự là giả mạo, khi nghe được những lời này nên thập phần cao hứngmới đúng, vì sao vẻ mặt lại lo lắng và kinh hoàng? Nhưng nếu nói làkhông phải thì kia lại càng không nên lo lắng.
Mà phản ứng của nàng cũng không phù hợp như hai dạng người này, làm người ta không thể không nghi ngờ.
Nghe Lạc Băng Nhi một phen nói như vậy làm nàng không thể khống chế kíchđộng ở trong lòng, mâu quang trong suốt xẹt qua chút bất an. Có lẽ không nên đợi đến một ngày kia chân tướng được làm rõ ràng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.