Chương trước
Chương sau
Đêm khuya, Đỗ Diệu Phù từ từ nhắm hai mắt,cẩn thận nghe tiếng hít thở bên cạnh.
Xác định người bên cạnh đang ngủ,nàng nhanh chóng mở mắt ra, thật cẩn thậnđứng dậy,hai chân đưa xuống mặt đất, mặc giày vào, động tác chậm rãi rời khỏi giường.
Đây là một khách điếm nhỏ, bọn họ bước vào thành trấn thì đã là buổi tối,đi bảy ngày đường mới có thể đến Tương thành,bởi vậy bọn họ tìm một kháchđiếm nghỉ ngơi.
Khách điếm chỉ còn hai gian phòng, thân là thiếu gia hai người đương nhiênkhông thể ngủ cùng đánh xe một phòng,bởi vậy nàng và Tần Diệu Đường liền vào ở một gian phòng thượng hạng tương đối lớn.
Nói một cách khác,nàng và Tần Diệu Đường cùng ngủ chung một giường.
Khi biết được tin tức này Đỗ Diệu Phù cực lực khống chế mới không làm chomặt biến thành một chữ 囧, nàng tình nguyện ngủ cùng A Toàn chứ khôngmuốn cùng Tần Diệu Đường chung một phòng.
Nàng cũng không thể làm như vậy, bởi vì “huynh đệ” ngủ cùng nhau là rất bình thường, bởi vậy cho dù trong lòng không nguyện ý nàng vẫn không có lựachọn nào khác.
Nàng Lập tức đều hoài nghi chính mình có phải đem “suy vận” mang lạiđây,muốn trốn cái gì sẽ tới cái đó? Nàng rõ ràng muốn cách Tần DiệuĐường rất xa,lại không hiểu phải theo sát hơn.
Hơn nữa nàng vẫn nhìn không thấu ý đồ Tần Diệu Đường cho nên chỉ có thể nơm nớp lo sợ cảnh giác,nhưng Tần Diệu Đường lại không có động tác gì, cũng không để ý tới nàng,như là khôi phục nguyên dạng Bùi Thiệu Thanh khôngđáng lo,theo thứ tự dùng bữa rửa mặt chải đầu,sau đó cởi áo khoác lêngiường, từ đầu đến cuối cũng chưa liếc nhìn nàng một cái.
Đối mặt tình hình này Đỗ Diệu Phù nên thở một hơi,nhưng nàng chỉ cảm thấycàng quỷ dị, tâm phòng bị vẫn không thể buông,nàng không tin Tần DiệuĐường sẽ bỏ qua nàng dễ như vậy.
Dùng Qua loa bữa tối,lấy khăn tay ẩm ướt lau mặt, đến khách điếm thì trời đã tối căn bản không thể tắm rửa,chỉ có thể đơn giản lau mặt,rửa tay rửachân.
Tuy rằng hiện tại thời tiết không nóng bức,nhưng trên người nàng ra khôngbiết bao nhiêu mồ hôi,theo như Đỗ Diệu Phù người hiện đại mà nói, mộtngày không tắm rửa thực sự rất khó qua.
Hơn nữa không phải nàng ngủ một mình, nàng cũng không dám đem cởi mảnh vảiquấn ngực xuống,nhưng cả một ngày quấn mảnh vải,ngay cả khi ngủ cũngkhông thể cởi bỏ làm cho nàng hô hấp khó khăn.
Hơn nữa không tắm rửa có lẽ là tác dụng tâm lý, làm cho nàng cảm thấy thânthể dinh dính thực không thoải mái.Hơn nữa nằm bên cạnh lại là ngườinguy hiểm, làm cho nàng không thể buông lỏng,hoàn toàn không thể đi vàogiấc ngủ.
Không được, nàng thực sự nhịn không nổi nữa!
Mãi do dự nàng quyết định len lén đi xuống giường, xác định Tần Diệu Đườngngủ say,nàng mặc áo khoác vào,đem tóc xõa ra tùy ý cột lại, nhẹ nhàng mở cửa phòng, kiễng mũi chân đi ra ngoài, lại đem cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Cửa phòng đóng lại một khắc kia,nàng vốn ngừng hô hấp rốt cục thả lỏng,nàng chậm rãi thở một hơi.
Xoay người bước xuống lầu, đêm đã khuya nàng nhìn thấy tiểu nhị trong điếmchống đầu ngồi ngủ gật trên ghế, nàng không đánh thức tiểu nhị đi rakhách điếm.
Nàng nhớ rõ vừa mới vào thành có đi qua một chỗ, cước bộ rất nhanh đi hướngbên phải ngã tư đường, đường phố u ám vắng ngắt,nhà nào cũng đóng lạicửa, chỉ có một nơi vào ban đêm vẫn náo nhiệt.
Đỗ Diệu Phù dừng lại cước bộ,phía trước có một tửu lâu, đèn lồng màu đỏtreo lên cao, sa mỏng màu đỏ theo gió tung bay, tấm biển phía trên cóviết va chữ “Lâm Tiên lâu”.
Đã trễ còn có thể náo nhiệt như vậy, Đỗ Diệu Phù đương nhiên biết nơi nàykhông phải đơn thuần là tửu lâu,mở ra cước bộ nàng bước vào cửa.
Vừa nhìn thấy tình cảnh đại sảnh,khóe miệng nàng co rút cười.
Ngoại trừ người ngoài ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi tới phía nàng,trong đạisảnh không có một một người nào không có một nữ nhân nào, Đỗ Diệu Phùlập tức ngây ngẩn cả người.
Nàng biết đây là kỹ viện, nhưng mà nàng không nghĩ tới…… khách nhân nơi nàylại vô cùng thân thiết ôm mĩ thiếu niên, khóe miệng của nàng kéo lên.
Tiểu Quan quán — ba chữ này nàng nghe qua lại không nghĩ tới chính mình thật sự gặp được.
“Hừm! Công tử là gương mặt mới, ta chưa từng gặp qua nha! Công tử ở vùng khác đến sao?”
Vừa thấy khách mới đến,tú bà nhiệt tình đi lại , nhãn tiêm phát hiện y phục trên người Đỗ Diệu Phù đều vô cùng tốt, vừa thấy đã biết là thiếu giacó tiền.
“Ta là Quý ma ma, xem bộ dạng công tử khí vũ hiên ngang nhất định khôngphải người thường, đến đây, công tử xưng hô như thế nào ?” Quý ma matiêm thanh la hét, thân thể đẫy đà nhắm thẳng dựa vào trên người Đỗ Diệu Phù, mùi thơm xộc vào mũi làm cho Đỗ Diệu Phù nhíu mày.
Nàng nhanh chân lùi lại, nhịn xuống hắt xì sắp ra,“Quý ma ma,cho ta một gian phòng, ta muốn kín đáo một chút.” Nàng xuất ra một thỏi vàng,“Còn nửabảo người ta chuẩn bị cho ta một thùng nước ấm.”
Vừa thấy đến vàng, mặt mày Quý ma ma lập tức hớn hở,vội vàng lấy đi.“Đượcđược, không thành vấn đề,công tử muốn ai hầu hạ? Ngài muốn thanh thuầnhay là muốn buông thả một chút? Lâm Tiên lâu chúng ta cái gì cũng có.”
“Đều không cần, cho ta một gian phòng là tốt rồi, còn nửa đừng cho người đến quấy rầy ta.” Nói xong lại cho một thỏi vàng.
Đến tiểu quan quán không tìm tiểu quan? Đây là khách quái gì a? Bất quá cho bạc hào phóng như vậy Quý ma ma cũng không hỏi nhiều, dù sao có tiềnkiếm là tốt rồi.
“Được, không thành vấn đề, công tử đi theo ta.” Quý ma ma lắc lắc mông,dẫn ĐỗDiệu Phù đi vào một sương phòng hoa lệ.“Công tử đợi chút, ta lập tức cho người đưa nước ấm lại đây, nếu ngài muốn tiểu quan hầu hạ thì nói vớita một tiếng là được.”
Đỗ Diệu Phù gật đầu nhìn Quý ma ma rời đi, nàng đánh giá gian phòng mộtchút, tục lệ bài trí qua loa làm cho nàng không khỏi lắc đầu, ngồi vàoghế,châm một chén nước cho mình.
Tắm rửa xong, ăn bữa đêm, sau đó lại trở về!
Nàng vuốt cái bụng, cơm bữa tối nàng căn bản nuốt không nổi,chỉ qua loa báivài ngụm cơm mà thôi, hiện tại vừa thả lỏng liền cảm thấy đói bụng.
Đỗ Diệu Phù uống trà, chờ người đưa nước ấm lại đây,nhưng không biết saukhi nàng rời khách điếm còn có người vẫn đi theo phía sau nàng.
Khi người nọ nhìn thấy nàng đi vào Lâm Tiên lâu, kinh ngạc nhướng mày.
Biết Bùi Thiệu Thanh có lòng với hắn lại là một chuyện,thật nhìn thấy BùiThiệu Thanh đi vào Tiểu Quan quán lại là một chuyện khác.
Dù sao từ trước cho tới bây giờ chưa thấy qua Bùi Thiệu Thanh ngoạn namnhân, mà hiện tại vừa ra khỏi nhà nửa đêm lại lén lút chuồn ra kháchđiếm đi vào Tiểu Quan quán.
Tần Diệu Đường ngồi trên nóc nhà, lấy gạch mái nhà ra nhìn vào trong, theocái lổ nhìn thấy Bùi Thiệu Thanh uống trà. Đối với Bùi Thiệu Thanh yêuthích hắn không cảm giác gì, chỉ cần Bùi Thiệu Thanh không động lênngười hắn là được.
Bất quá lời tú bà nói lại làm hắn không hiểu, Bùi Thiệu Thanh không gọitiểu quan hầu hạ? Đến tiểu quan quán không tìm tiểu quan,vậy hắn đếntiểu quan quán làm gì?
Còn đang nghi hoặc, cửa vừa vặn có người gõ.
“Công tử, nước ấm đưa tới rồi.” Hai gã sai vặt chuyển thùng tắm vào,rót nước ấm vào bên trong.
“Sau nửa canh đưa đến một ít món ăn.” Thưởng chút bạc vụn,Đỗ Diệu Phù mở miệng phân phó.
“Dạ, cám ơn công tử đã thưởng.” Hai gã sai vặt khom người nói lời cảm tạ,đóng cửa phòng lại.
Đỗ Diệu Phù đưa tay múc một chút nước ấm, nước ấm hợp ý làm cho nàng lộ ra tươi cười,đưa tay cởi bỏ dây cột tóc, nàng gộp lại tóc dài.
Xõa tóc dài xuống làm khuôn mặt khéo léo càng hiển thanh tú,mà bộ dáng nàyTần Diệu Đường ở khách điếm đã sớm nhìn qua, dù sao cũng không nghĩ đến ý trong mắt hắn Bùi Thiệu Thanh vốn là đại thiếu gia chưa chịu khổ qua,xem ra có chút yếu ớt cũng là bình thường.
Đỗ Diệu Phù cởi ngoại sam, cởi y phục phóng tới ghế, Tần Diệu Đường đốivới việc xem nam nhân tắm rửa không có hứng thú, nếu Bùi Thiệu Thanh đến tiểu quan quán tìm hoan vậy cũng không có gì đẹp mắt.
Đưa tay chuẩn bị lắp mái nhà rời đi,lại thấy Bùi Thiệu Thanh cởi áo đơntrên ngực có quấn một mảnh vải, động tác Tần Diệu Đường thoáng chốc dừng lại .
Ngực Bùi Thiệu Thanh bị thương khi nào? Không đúng! Tần Diệu Đường nhíu màytrừng mắt nhìn ngực Bùi Thiệu Thanh, mà Bùi Thiệu Thanh đang cởi bỏ mảnh vải trên ngực, một vòng lại một vòng lộ ra da thịt, kinh ngạc trong mắt hắn cũng lập tức sâu sắc.
Thẳng đến nhìn đến bộ ngực sữa no đủ hiện ra, Tần Diệu Đường bình sinh lần đầu kinh ngạc.
Này…… Làm sao có thể?
“Chán ghét, cuốn lấy thật chặt,đã đỏ.” Đỗ Diệu Phù nói thầm còn xoa ngực,cởi quần dài bước vào thùng tắm.
Nước ấm làm cho nàng thoải mái thở một hơi, nàng tựa mái tóc ướt nhẹp,thảlỏng thân thể dựa lưng vào thùng tắm,bả vai thả lỏng ngưỡng đầu phíasau, sau đó…… thân thể ổn định.
Trên nóc nhà có một cái lỗ,xuyên qua cái lổ đó nàng nhìn thấy gương mặt hé ra –
Trái tim của nàng nhất thời co rút, đôi mắt chậm rãi trợn to, cùng cái người rình coi sững sờ nhìn lẫn nhau.
Sau đó –
“A a a –”
……………
Tiếng thét sắc bén không có đưa tới bất luận kẻ nào,tiểu quan trong quán đãsớm tập mãi thành thói quen, đem thanh âm này xem như âm thanh lúc khoái hoạt.
Mà người khởi xướng đã sớm từ cửa sổ tiến vào sương phòng, khuôn mặt anhtuấn lãnh trầm đạm mạc, con ngươi đen sắc bén nhanh nhìn chằm chằm ĐỗDiệu Phù.
Đỗ Diệu Phù núp trong phòng tắm,đang lúc bối rối chỉ kịp kéo y phục phủ lên mình, căn bản không cơ hội đi ra thùng tắm.
“Ngươi còn nhìn? Còn không xoay người sang chỗ khác!” Trừng cái gì trừng nha!Nàng còn chưa nói tên sắc lang này nhìn lén người ta tắm rửa, biến thái!
Tần Diệu Đường không nói chuyện, bất quá cũng quay lưng lại.
Đỗ Diệu Phù chạy nhanh ra khỏi thùng tắm,ngoại sam ẩm ướt, nàng đành phảinhanh chóng mặc áo trong vào, sau đó nhảy lên giường lấy chăn bao quanh mình.
Ngẩng đầu đã thấy Tần Diệu Đường sớm xoay người,“Ngươi, ngươi lúc nào xoayngười rồi? Ta không gọi ngươi xoay người, ngươi làm sao có thể tự mìnhxoay người?” Đáng ghét, không nghĩ tới khối băng nam này lại sắc nhưvậy!
Mặt Đỗ Diệu Phù đỏ lên,nghĩ đến chính mình không chỉ bại lộ thân phận nữnhi, còn bị nhìn trống trơn đúng là thiệt thòi tới cực điểm.
“Ngươi theo dõi ta!” Nàng trợn mắt lên án. Hơn nửa còn giống như biến thái rình coi trên nóc nhà!
“Ngươi là Bùi Thiệu Thanh?” Không để ý tới ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm mình, Tần Diệu Đường thầm nghĩ muốn làm rõ sự việc.
“Vô nghĩa!” Đỗ Diệu Phù lườm hắn một cái,“Ta từ nhỏ đã bị nuôi giống namnhi, về phần nguyên nhân……” Nàng nghiêng mắt nhìn sang hắn, hừ hừ.“Không cần ta giải thích, ngươi cũng có thể hiểu phải không?”
Tần Diệu Đường đại khái có thể đoán được tâm tư đại phu nhân, đơn giản vìđịa vị cùng với tài phú Bùi gia, nhưng hắn thực sự không nghĩ tới BùiThiệu Thanh đúng là nữ nhân.
Chuyện này thật làm cho hắn ngạc nhiên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt Tần Diệu Đường kinh ngạc, Đỗ Diệu Phù biết tranh cãi cũng vôích, nàng còn đang tức giận.“Ngươi! Theo dõi ta làm gì?”
“Ai bảo ngươi nửa đêm lén lút……”
“Vậy không có nghĩa là ngươi có thể theo dõi ta! Còn nhìn lén ta tắm rửa!”Nàng giận, giận đến cắt đứt lời hắn.“Lại nhìn lén nam nhân tắm rửa,TầnDiệu Đường ngươi là tên biến thái!”
Tần Diệu Đường không hiểu “Biến thái” là cái gì,nhưng vẫn là theo bản năng trả lời: “Đệ cũng không phải nam nhân……”
Ack, ánh mắt phẫn nộ của nàng làm cho hắn giật mình trở về, khuôn mặt anh tuấn hiện lên một chút xấu hổ.
Bùi Thiệu Thanh là nữ, hắn nhìn thân thể của nàng…… Không chỉ vậy, ở kháchđiếm bọn họ còn ngủ chung giường — Tần Diệu Đường thoáng chốc đau đầu.
Bây giờ nên làm thế nào cho phải? Làm như chuyện gì cũng không xảy ra không phù hợp cá tính của hắn, cho dù hắn ngay từ đầu không biết Bùi ThiệuThanh là nữ, nhưng hắn quả thật chiếm tiện nghi của nàng.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Thật lâu sau Tần Diệu Đường phun ra câu này.
“Sao?” Phụ trách? Phụ trách gì? Đỗ Diệu Phù trong nháy mắt thấy hắn từ ngạcnhiên khôi phục thành đạm mạc như là hạ quyết định gì.
“Ta trở về sẽ nói với Bùi thúc.”
“Đợi chút!” Đỗ Diệu Phù cảm thấy không bình thường.“Ngươi muốn nói gì với cha ta? Nói ta là thân nữ nhi?”
“Ừm!” Tần Diệu Đường gật đầu.“Còn có ta nhìn thân thể của đệ,cùng với đệ ngủ cùng một giường……”
“Vân vân!” Nàng có dự cảm không tốt,thanh âm hơi hơi phát run.“Huynh nói chịu trách nhiệm là lấy ta?”
“Đúng!”
“Ta không cần!” Đỗ Diệu Phù kích động la hét, chỉ thiếu không sợ tới mứcnhảy dựng lên.“Ta mới không cần gả cho huynh!chết cũng không cần!”
Nàng không phải điên hoặc choáng váng ,tại sao gả cho hắn?
Kịch liệt cự tuyệt làm cho Tần Diệu Đường nhíu mày,nàng ghét bỏ quá mức rõràng,cho dù hắn cũng không nguyện lấy nàng nhưng bị trực tiếp cự tuyệtnhư vậy,hắn vẫn là có chút không vui.
“Nói nửa,huynh không phải có vị hôn thê Điệp Nhi sao? Ngươi muốn vứt bỏĐiệp Nhi? A! Không đúng, huynh là muốn hưởng tề nhân chi phúc sao?” ĐỗDiệu Phù trợn tròn mắt,rất là khinh bỉ.“Nhìn huynh một bộ thanh cao dạng thì ra là sắc lang hạ lưu vô sỉ!”
Thái dương Tần Diệu Đường co rút,mặc cho ai bị nhục mạ như vậy cũng thờơ,chẳng qua nhìn Bùi Thiệu Thanh nhanh mồm nhanh miệng,ngay cả con ngươi đen cũng lóe lên.
“Nàng không phải thích ta sao?”
“Ai? Ai thích ngươi nha!” Nam nhân này có thể quá tự kỷ hay không?
Đối với việc nàng xem thường làm như không thấy, Tần Diệu Đường bình thản mở miệng:“Ta nhớ rõ Bùi Thiệu Thanh là thích ta.”
“Đó là Bùi Thiệu Thanh cũng không phải……” Ách…… Đỗ Diệu Phù ngậm miệngkhông nói, chống lại con ngươi đen sâu sắc, ngực nàng vừa kéo.Tổn thọ,thiếu chút nữa nói ra rồi.
“Đó là Bùi Thiệu Thanh trước khi té ngựa, sau khi té ngựa em mới nghĩthoáng.” Nàng cứng rắn,hất càm lên.“Tần Diệu Đường, hiện tại đệ đối vớihuynh không có cảm tình gì, khuyên huynh đừng tự cho mình là đúng nửa.”
“Không nghĩ tới sau khi ngã ngựa miệng mồm của đệ cũng là lanh lợi không ít.”Hơn nữa mắng chửi người mắng vô cùng thuận, hoàn toàn không mang theochữ gì thô tục.
“Đúng đấy!” Đỗ Diệu Phù cười hí mắt, đồng ý gật đầu.“Xem ra té ngựa thật là một chuyện tốt!”
Tần Diệu Đường híp lại con ngươi, giẫm chận tại chỗ đi đến phía giường hẹp.
Thấy hắn tới gần, Đỗ Diệu Phù cảnh giác lui ra sao.“Ơ! Ngươi muốn làm sao?”Sẽ không thẹn quá thành giận muốn động thủ đánh nàng ấy chứ?
Tần Diệu Đường đưa tay chế trụ cằm nàng, khuôn mặt anh tuấn tới gần nàng,ngón tay mơn trớn hình dáng khuôn mặt của nàng, Đỗ Diệu Phù muốn táchkhỏi, lại đấu không lại lực đạo của hắn.
Nàng chỉ có thể trừng mắt, áp chế ý sợ hãi trong lòng trợn mắt trừng hắn.
Hắn nếu dám đánh nàng, nàng liền cắn chết hắn!
Nhìn ra ý đồ trong mắt nàng,Tần Diệu Đường nghiền ngẫm câu môi.“Nếu khôngphải khuôn mặt này và Bùi Thiệu Thanh giống nhau như đúc, ta thực nghĩđến đệ là một người khác.” Tính tình thay đổi quá lớn,làm cho hắn khôngthể không hoài nghi nhưng lại tìm không thấy sơ hở.
“Như thế nào? Cảm thấy Bùi Thiệu Thanh không có tình yêu đối với ngươi liềnthấy mất mát, không có tư vị?” Biết rõ giờ này khắc này tốt nhất khôngcần khiêu khích hắn, Đỗ Diệu Phù lại quản không được miệng mình.
Đối mặt lời châm biếm của nàng Tần Diệu Đường không có tức giận,chẳng quảnhư là phát hiện cái gì, tuấn mi khinh dương.“Đệ tại sao gọi chính mìnhlà Bùi Thiệu Thanh?”
Ack……
“Bởi vì ta trọng sinh qua Bùi Thiệu Thanh, Bùi Thiệu Thanh trước kia với tamà nói là truyện đã qua.” Nàng loạn bài rồi lại nói thật sự có đạo lý,làm cho người ta không thể phản bác.
“Vậy sao!” Tần Diệu Đường nở nụ cười.
Cười cái gì? Đỗ Diệu Phù trừng hắn.
Hắn buông cằm của nàng ra, ngón tay quấn lấy mái tóc ẩm ướt,đem mái tóc đen đến trước mũi, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.
“Hiện tại đệ rất thú vị.” Vô cùng thú vị!“Ta thì không tin một người có thể đột nhiên thay đổi tích cách lớn như vậy, cho nên……”
“Cho nên cái gì?” Đỗ Diệu Phù nín thở hỏi.
“Cho nên đừng để cho ta phát hiện bí mật của đệ,cũng đừng để cho ta pháthiện đệ làm hại Bùi gia, nếu không……” Hắn dừng lại không nói, chỉ câukhởi khóe môi, tuấn mỹ lại bức người.
Toàn bộ lông tơ Đỗ Diệu Phù dựng thẳng lên,hắn không có nói hết lời nhưngnàng cũng hiểu được ý tứ của hắn,chống đối hắn tuyệt đối không phảichuyện tốt.
“Ta là người nhà họ bùi, tại sao làm hại Bùi gia?” Khuôn mặt nhỏ nhắn hơitrắng bệch nhưng vẫn quật cường cứng rắn,thẳng thắn lưng,không bị khíthế của hắn áp chế đi.
“Tốt nhất là như vậy.” Đầu ngón tay buông mái tóc đen ra, hắn khẽ vuốt qua mặt của nàng, cửa vang lên thanh âm gã sai vặt.
“Công tử, món ăn của ngài đã đến.”
“Ăn xong liền ngoan ngoãn trở về khách điếm.” Hắn nói nhỏ,không tiếng động theo cửa sổ rời đi.
Tần Diệu Đường vừa rời khỏi Đỗ Diệu Phù lập tức xụi lơ,từ đầu ngón tay đếnthân thể bắt đầu run nhè nhẹ, làm sao cũng ngăn không được.
Thật đáng sợ!
Họ Tần cùng nàng nghĩ thật đáng sợ, người như vậy nàng trêu chọc không nổi nhưng nàng lại biết chính mình trốn không thoát.
Nàng bị hắn theo dõi!
………….
Lộc cộc tiếng xe vang lên trên đường,mà trong xe ngựa lại yên tĩnh không tiếng động.
Đỗ Diệu Phù vẫn là ngồi ở góc,ôm hai chân cong lên, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Tần Diệu Đường đang cầm cuốn thư, tự nhiên đảo trang sách, ngẫu nhiên uốngmột ngụm trà, bình tâm tĩnh khí, vẫn là bộ dáng cái gì cũng chưa xảy ra.
Đỗ Diệu Phù nhíu mày chăm chú nhìn hắn,trong lòng lộ vẻ buồn bực nói không nên lời,nàng cảm thấy chính mình như bị khống chế ở ngũ chỉ sơn của đối phương, trốn không ra, trốn không được chỉ có buồn bực.
Điều này làm cho toàn bộ cảm xúc của nàng tồi tệ, nhưng lại lại tìm khôngthấy cửa phát tiết, toàn bộ tích tụ ở ngực chỉ có thể buồn ở trong lòng.
Tầm mắt oán hận quá mức rõ ràng Tần Diệu Đường không khỏi cảm thấy buồncười, đưa mắt nhìn lại Đỗ Diệu Phù nhanh chóng đưa mắt nhìn phía ngoàicửa sổ, lại không biết động tác chính mình đã giấu đầu hở đuôi.
Tần Diệu Đường cong lên khóe miệng, mở miệng đánh vỡ trầm mặc,“Trong hộp có chút điểm tâm.”
Đỗ Diệu Phù không để ý, làm như không có nghe đến.
Tần Diệu Đường cũng không để ý thái độ của nàng, tự mình mở ra hộp đồ ănra,bên trong để đặt đồ ngọt tinh xảo mơ hồ phiêu tán mùi thơm.
“Sáng nay đệ chưa ăn điểm tâm, đói bụng thì ăn đi! Không nên gây sự với bụngmình.” Hắn nói xong nhưng lập tức lại chuyên chú cuốn thư trên tay.
Đỗ Diệu Phù vẫn trầm mặc nhưng mùi đồ ngọt lại dụ dỗ nàng,nước miếng tiết ra,bữa sáng chưa ăn nàng quả thật hơi đói.
Lại đưa mắt liếc Tần Diệu Đường một cái, thấy hắn đảo thư cuốn, nàng cắnmôi ngẫm lại cũng đúng, nàng tại sao phải vì hắn mà đói bụng, bị giày vò không phải chính mình sao?
Đưa tay cầm lấy một khối điểm tâm,nàng cắn một ngụm, nồng đậm mùi hạnh nhân tràn ngập trong miệng,mềm mại để lại hương thơm trong miệng.
“Huynh nhớ rõ đệ không phải không dám ăn hạnh nhân sao?” Tần Diệu Đường đột nhiên mở miệng, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng.
Đỗ Diệu Phù liếc mắt một cái, đem điểm tâm còn lại bỏ vào trong miệng,ăn vài cái, sau đó nhíu mày.
“Chưa từng đem đệ để vào mắt Tần thiếu gia khi nào biết đệ thích ăn cái gì,không dám ăn cái gì?” Hừ, nàng cũng không tin từ trước đến giờ khôngquan tâm Bùi Thiệu Thanh bây giờ hắn sẽ biết Bùi Thiệu Thanh yêu thíchcái gì.
“Cũng là.” Bị vạch trần Tần Diệu Đường cũng không xấu hổ , ngược lại đưa taylau đi vụn nhỏ bánh ngọt dính trên miệng nàng,sau đó phóng vào trongmiệng.
“Hương vị không tệ.” Hắn đưa ra lời bình, sau đó cúi đầu tiếp tục phiên thư.
Đỗ Diệu Phù bởi vì động tác của hắn mà sững sờ, hơn nữa khi nhìn thấy hắnăn luôn vụn nhỏ bánh trên đầu ngón tay, trong lòng không khỏi run lên.
Nàng nhanh chuyển tầm mắt, lại vung không đi khác thường trong lòng, trongđầu vẫn hiện lên hành động thân mật của hắn làm cho lòng của nàng khó có thể bình tĩnh.
Đây không phải chỉ có tình nhân mới có thể làm chuyện này sao? Hơn nữa Tần Diệu Đường làm sao có cử chỉ dịu dàng như vậy?
Nhưng mà, hắn quả thật ..thật đã làm!
Khóe miệng của nàng còn cảm giác được nhiệt độ ngón tay của hắn, nhiệt độ kia lan tràn làm cho bên tai của nàng mơ hồ nóng lên.
Nhận thấy được bản thân bối rối Đỗ Diệu Phù vội thu liễm tâm trạng xốc nổi.
Đây nhất định là quỷ kế của hắn, muốn cho nàng rối loạn tâm tư,nhất định là vậy!
Đỗ Diệu Phù, đừng trúng kế!
Áp chế hoảng hốt, nàng nói cho chính mình đừng dễ dàng bị nhất cử nhấtđộng Tần Diệu Đường ảnh hưởng,người này rất nguy hiểm, nàng nhất địnhphải cẩn thận đề phòng!
Nắm chặt quyền, Đỗ Diệu Phù dùng sức nói với chính mình, lại không biết một đôi con ngươi đen đem tất cả vẻ mặt của nàng để vào trong mắt.
Con ngươi nhẹ nhàng xẹt qua một tia nguy hiểm, khóe môi đẹp mắt lén lút giương nhẹ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.