Không lâu sau, ngoài phòng lại lần nữa vang lên tiếng bước chân.
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Cô Vân xuất hiện ở cửa, nhìn Nhược Khả Phi đã ngủ say, ngẩn ra. Tiếp theo mỉm cười rón ra, rón rén đi tới, nhẹ nhàng cởi giầy cùng quần áo, cũng chui vào ổ chăn. Thân thủ ôm chầm Nhược Khả Phi, Nhược Khả Phi cảm giác được không khoẻ, nhíu mày, nhưng không có mở mắt ra. Lẩm bẩm một tiếng, chui vào trong lòng Hiên Viên Cô Vân, tiếp tục nặng nề ngủ. Hiên Viên Cô Vân cũng ách xì 1 cái, ôm lấy Nhược Khả Phi cũng đã ngủ.
Thẳng đến chạng vạng, hai người mới tỉnh lại.
"Đói bụng." Nhược Khả Phi tựa đầu tựa vào ngực Hiên Viên Cô Vân, nghe tim hắn đập.
"Muốn ăn cái gì?" Hiên Viên Cô Vân ôn nhu hỏi.
"Lẩu. không khí hôm nay thích hợp ăn lẩu nhất." Nhược Khả Phi trở về nói.
"Lẩu là cái gì?" Hiên Viên Cô Vân khó hiểu.
Nhược Khả Phi đứng dậy, nhìn Hiên Viên Cô Vân con ngươi nghi hoặc, nghiêm mặt nói: "Nơi này không có lẩu?"
"Không nghe nói qua loại đồ ăn này." Hiên Viên Cô Vân không rõ Nhược Khả Phi vì sao đột nhiên kích động như vậy.
Nhược Khả Phi khóe miệng hiện lên ý cười.
"Chúng ta mở 1 tửu lầu bán đc ko? Như vậy ở thời điểm nào đều có thể ăn." Nhược Khả Phi ở trong ngực Hiên Viên Cô Vân họa vòng, tùy ý dẫn theo yêu cầu.
"Hảo." Hiên Viên Cô Vân đối với yêu cầu bốc đồng ko chút do dự đồng ý, hỏi, "Rốt cuộc lẩu là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/172569/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.