Một lát.
Lấy ra tiểu điểm tâm mua ở trên đường lúc trước, Trình Thiên Miểu đút hết vào trong miệng. Uống nước, ách xì một cái thực không có hình tượng. Ánh mắt liếc qua một bóng dáng ở phía sau cách đó không xa. Uống thêm một hớp, lại ách xì một cái, không kiên nhẫn nói: "Ngươi bám theo đủ chưa?"
Người đứng phía sau không nói gì, vẫn cắn chặt răng, lảo đảo đi theo phía sau Trình Thiên Miểu. Đúng là tiểu cô nương vừa rồi Trình Thiên Miểu cứu.
" Dù ngươi theo ta, ta cũng sẽ không đem theo ngươi, phiền toái chết." Trình Thiên Miểu quay đầu nhìn vẻ mặt quật cường của tiểu cô nương, tiểu cô nương trên mặt đã có chút ô uế, chổ hồng chổ đen, rõ ràng đi trên đường phi thường gian khổ, nhưng vẫn là không rên một tiếng sống chết đi theo phía sau Trình Thiên Miểu đang cưỡi ngựa. Trình Thiên Miểu làm như không thấy, thật sự, chính mình cũng không phải nhà từ thiện, cứu nhân sẽ thu dụng nhân? Chuyện của mình cũng còn chưa giải quyết.
Trình Thiên Miểu liếc người đứng phía sau, thở dài thật mạnh, đem điểm tâm móc trong bao quần áo ra, đưa cho tiểu cô nương cùng ngân lượng, sau đó ép chân vào bụng ngựa, rất nhanh rời đi. “Làm như vậy chắc được rồi”.
"Hài tử kia, sẽ không chết chứ?" Trình Thiên Miểu đem tay bẩn của mình do ăn điểm tâm xoa xoa trên cổ ngựa, màu đen trên lông lập tức nổi lên loang lổ nhiều điểm. Hắc mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, dường như đang kháng nghị.
Trình Thiên Miểu lại hoàn toàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635778/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.