“Chàng sẽ không sao cả. Thanh Vân, chàng sẽ không sao cả. Ta không cho phép chàng có chuyện. Ta, ta còn rất nhiều lời muốn nói với chàng. Rất nhiều nơi ta chưa cùng chàng tới.” Trình Thiên Miểu vội vàng nói những lời này, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi.
“Đừng khóc~~~nàng cười trông rất đẹp.” Thượng Quan Thanh Vân chậm rãi buông tay xuống, khó khăn lấy ra một vật rất nhỏ trong lòng bàn tay, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Đây là chìa khóa đển tháo vòng, ta yêu nàng~~~rất yêu nàng~~~Thiên~~~Thiên~~~” thanh âm nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, bàn tay cũng trở nên vô lực mà buông xuống.
Thanh âm kia rốt cuộc đời này cũng không thể vang lên được nữa, đôi tay kia rốt cuộc đời này cũng không thể nắm tay nàng được nữa.
Trình Thiên Miểu kinh ngạc nhìn người trong lòng chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
Thân thể người trong lòng cũng từ từ trở nên lạnh, mà trên tay vẫn còn cầm chiếc chìa khoá tinh xảo.
“Không___!!!” Trình Thiên Miểu bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, kêu lên một cách đau đớn.
Trong thanh âm tràn ngập sự tuyệt vọng và đau khổ khiến cho lòng người kinh ngạc.
Cũng không biết qua bao lâu, Trình Thiên Miểu vẫn không hề cử động, vẫn kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong lòng đã mất đi huyết sắc. Bàn tay chậm rãi cấm lấy chiếc chìa khoá trong tay Thượng Quan Thanh Vân, dùng toàn bộ sức lực ném nó đi thật xa. Trình Thiên Miểu ôm lấy cơ thể đã không còn hơi ấm của Thượng Quan Thanh Vân, nở nụ cười, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635772/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.