Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt tiều tụy của Vô Hồn, nhẹ giọng nói tiếng bảo trọng. Mà Vô Hồn trừ bỏ tiều tụy, trong mắt càng tràn đầy vẻ kiên nghị.
"Bảo trọng."
Vô Hồn thản nhiên cười cười, nụ cười có chút chua sót.
"Nhớ rõ về sau có rảnh đến thăm chúng ta."
Hiên Viên Cô Vân nhìn Vô Hồn tinh thần không tốt, có chút phức tạp nói. Người trước mắt, mấy ngày nay, quả thật rất khổ.
Thủ hạ Ảm Đạm cũng đều thừa nhận hắn, mà nguyện ý thuộc sở hữu của hắn cũng không bởi vì nể tình Ảm Đạm trước kia. Cũng có rất nhiều người hoàn toàn không rãnh mà để ý đến, mà là đều đi liều mạng tìm kiếm nơi Ảm Đạm rơi xuống. Bởi vì bọn họ cũng không tin, thần trong lòng mình sẽ chết đi.
"Biết rồi. Còn có thể đi uống rượu đầy tháng đứa nhỏ của các ngươi." Vô Hồn cười phất phất tay, "Đi đường bình an."
Vô Hồn ngẩn ra, tiếp theo cười ha hả, "Được, ta sẽ, đi thôi, đi đường bình an."
"Vâng, cáo từ."
Hiên Viên Cô Vân buông rèm xe xuống, phân phó xa phu lên đường.
Nháy mắt, xe ngựa dần dần đi xa, hai dấu bánh xe kéo dài tới rất xa.
"Ngươi, thật không muốn đi tiễn đưa bọn họ?" Vô Hồn không quay đầu, chỉ nhìn về phía trước mắt nói.
"Ở đây là được rồi, " Từ chỗ tối, Diêm Diễm chậm rãi đi ra, trong mắt lộ vẻ phức tạp. Thu lại Huyền Thiết Kiếm nắm chặc bên hông.
"Cũng thế." Vô Hồn cười khổ.
"Vẫn chưa tìm được sao?" Diêm Diễm thấp giọng hỏi.
"Không có."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635766/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.