“Hừ!” Cát Kinh Phong hừ lạnh một tiếng, cũng rút kiếm ra, xung quanh người của Lượng Kiếm sơn trang cũng đều rút kiếm, trừng mắt đối với đoàn người Hiên Viên Cô Vân. 
“Tướng công.” Nữ tử che mặt bỗng nhẹ nhàng mở miệng, “ Chúng ta đem Tương thủy lộ tiên hoa này nhượng lại được không? Dù sao đối phương cũng cần tới thuốc này cứu mạng. Mà mặt của ta…….” 
“Không được!” Cát Kinh Phong không chờ cô gái che mặt nói cho hết lời liền một ngụm rõ ràng lạnh lùng cự tuyệt, “Vì hoa này chúng ta đã chờ ở đây ba năm rồi, thật vất vả mới chờ đợi tới lúc hoa này nở ra, chờ hoa nở để có thể chữa khỏi mặt của nàng. Trăm ngàn lần không thể đem hoa này nhượng lại. Bởi vì hoa này muốn nở phải đợi hai mươi năm!” 
Cô gái che mặt hơi phát ra tiếng thở dài, bất đắc dĩ cúi đầu, không nói gì thêm. Bởi vì nàng biết mình có nói gì nữa cũng đều vô dụng. Tướng công của nàng dù có thế nào cũng đều không thay đổi quyết định, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho tài cán của đối phương. 
“Không cần nhiều lời vô ích.” Ảm Đạm nhún vai lại rút mạnh kiếm ra, hướng Cát Kinh Phong đánh tới. 
Cát Kính Phong nhìn thấy tốc độ của Ảm Dạ Đạm, biết người tới đều không phải đơn giản. Lạnh lùng khẽ quát: “Lên!”, liền hướng tới Ảm Đạm nghênh chiến. 
Hiên Viên Cô Vân đem Nhược Khả Phi nhẹ nhàng đẩy ra sau, cũng hướng lên nghênh đón. Vô Hồn cùng Diễm Diễm cũng không dài dòng, lập tức rút kiếm ứng chiến. 
Bạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635760/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.