"Quỷ tượng Mạc Ngôn?" Hiên Viên Cô Vân tự mang giày cho mình, lặp lại mấy chữ này, tại sao lại nghe quen tai thế?"Chẳng lẽ hắn chính là người bất cứ thứ gì cũng làm được trong truyền thuyết, nhưng phải dựa vào tâm tình mới làm đó sao?”
"Vâng. Nếu hắn lợi hại đúng như trong truyền thuyết như vậy, vậy chúng ta thật sự đã nhặt được báu vật." Nhược Khả Phi lộ ra nụ cười ý vị thâm trường. Có rất nhiều thứ cần hắn làm, vì kỹ thuật thế giới này lạc hậu, có nhiều thứ không thể làm ra. Nhưng người kia lại có thể đem bốn cần điều khiển của tàu lượn làm tinh tế như thế. Như vậy đối với dụng cụ leo lên tường thành, cung nỏ dùng cung cấp cho quân đội, súng bắn đá, nếu như hắn có thể làm ra, như vậy thời đại này có thể đổi về trong tay của Cô Vân. Nghĩ đến chỗ này ánh mắt Nhược Khả Phi càng thêm thâm thúy.
"Như thế, thật đúng là báu vật." Hiên Viên Cô Vân trầm ngâm nói, "Nhưng, Phi nhi nàng muốn để hắn làm cái gì? Làm nhiều tàu lượn sao? Để có thể bay đến phía sau quân địch, nhưng vật kia không phải dễ sử dụng, ít nhất phả biết chọn hướng gió, đúng không?" Hiên Viên Cô Vân đang nhớ lại điều kiện cần có khi mình lần đầu tiên sử dụng tàu lượn. Mình và Phi nhi đứng ở trên vách núi rất cao, sau đó hướng gió chính xác mới có thể bay ra xa như vậy.
"Ai nha, Tiểu Vân Vân của ta trở nên thông minh rồi." Nhược Khả Phi cười rộ lên, lại trốn tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635729/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.