Chương trước
Chương sau
Thu nhi mỗi ngày vẫn chiếu cố Hiên Viên Cô Vân như cũ, ăn uống, ngủ nghỉ. Khi rảnh rỗi cũng tới tìm Nhược Khả Phi nói chuyện phiếm, chơi vài ván cờ. Hai người ở cùng thật là hòa hợp. Chỉ có Tiểu Vũ mỗi khi thấy tình cảnh như thế sinh lòng tức giận, đủ loại diện mạo từ trước đến nay nàng gặp qua rất nhiều, trực giác cho nàng hay người đàn bà kia tuyệt không đơn giản!
“Muội muội, nơi này nên khâu như vậy mới tốt.” Thu nhi mỉm cười chỉ ra nơi Nhược Khả Phi khâu không tốt.
“À, thì ra là như vậy a.” Nhược Khả Phi ngượng ngùng cười cười, đối với may vá thêu thùa mình quả thật không biết. Hôm nay là nhìn thấy Thu nhi đang may, bản thân đột nhiên nổi lên hứng thú để nàng dạy chính mình. Vì thế mới xuất hiện một màn vừa rồi.
“Khâu thêm vài món nữa sẽ tốt hơn.” Thu nhi nhu hòa cười.
“Vâng.” Khả Phi gật gật đầu.
Tiểu Vũ đứng ở một bên cúi đầu không nói gì. Hừ, trước mắt thoạt nhìn thật đúng là hòa thuận vô cùng. Có phải thật vậy hay không thì chỉ có người đàn bà kia mới biết
“Muội muội, nghe nói muội rất sợ lạnh. Hôm nay ta đã dặn dò phòng bếp làm món canh bao tử tơ tằm.” Thu nhi buông quần áo trong tay xuống, giọng nói có chút thân thiết.
“A, Thu nhi tỷ thực có lòng quan tâm.” Nhược Khả Phi nói lời cảm tạ.
“Ừm, lát nữa sẽ đưa đến đây. Ngồi ở thật lâu rồi, qủa thật có chút lạnh.” Thu nhi hướng trên tay thổi phù phù. Hai người giờ phút này đang ở trong phòng Thu nhi khâu quần áo.
“Thật sự là đa tạ Thu nhi tỷ.” Nhược Khả Phi cười.
Sau đó, quả nhiên có nha hoàn đưa canh tới.
“Đây là bao tử bò sau khi tẩy sạch, dùng nước trong nấu nổi lên. Sau đó vớt ra, đổ nước dùng đi, lại thêm vào nước sạch, để lửa nhỏ đun nấu còn lại bảy phần, nếm thêm gia vị muối, rượu gia vị, hoa tiêu, thìa là. Lại nấu tiếp, đợi chín mới vớt ra, để nguội, thái sợi, để vào tô ướp gừng giã nhuyễn, thêm một ít mì chính, sau đó đem nấu với lửa vừa một lúc nữa. Đối với người có thể chất thiên về hàn phi thường hữu ích.” Thu nhi nói rất nghiêm túc, chỉ dẫn rõ ràng.
“À?” Nhược Khả Phi cực kỳ kinh ngạc, chén canh này lại có công phu nấu phức tạp đến như vậy. Người trước mắt cư nhiên biết rõ ràng đến như thế.”Thu nhi tỷ, thật sự là có tâm.”
“Ha ha, biết muội muội sợ lạnh, nên liên tục uống canh này thì sẽ tốt hơn.” Thu nhi mỉm cười.
“Cám ơn Thu nhi tỷ.” Nhược Khả Phi bưng bát lên, chậm rãi đưa đến bên miệng.
Lúc Nhược Khả Phi bưng bát lên, giờ khắc này tim Thu nhi liền bắt đầu tăng nhịp nhảy dồn dập, hai mắt nhìn chằm chằm chén canh “Bao tử tơ tằm” Nhược Khả Phi sắp uống, một thanh âm trong lòng ả điên cuồng hò hét, “Uống đi! Uống đi! Uống nó nhanh đi!”
Nhược Khả Phi bên môi mỉm cười lộ vẻ nhợt nhạt, hé miệng ngậm chén canh. Một cái chớp mắt này, tim Thu nhi tức khắc lại nhảy loạn, “Phốc thông, phốc thông” Mỗi một cái liều mạng đụng chạm vào trong ngực, thời khắc kích thích khẩn trương gần như sắp không chịu nổi này trái tim như sắp bật ra bên ngoài cơ thể!
Mắt thấy nước canh từng chút một tới gần đôi môi Nhược Khả Phi, Thu nhi hưng phấn suýt nữa cao giọng kêu lên! Ngay lúc nàng sắp điên cuồng hết sức, Nhược Khả Phi bỗng dưng ngừng việc đưa chén canh lên miệng, thong thả đem chén canh đặt tại trên bàn, ánh mắt nhanh chóng cụp xuống! Xem ra hòa bình ở chung là không thể nào! Trong chén canh này còn thả những thứ này. Cùng một loại độc, là các nàng rất tự tin hay ngu ngốc?
Thấy thế, trái tim đang đập điên cuồng của Thu nhi giống như bị một cây gậy tẩm chất độc đánh vào bất chợt ngừng lại, sau đó càng thêm nổi điên nhảy rộn. Sắc mặt khẽ biến, sau đó nhanh chóng biến mất, cực lực ngăn chận ý nghĩ của mình, lộ ra nụ cười tươi vô hại ôn nhu, nhẹ giọng hỏi, “Muội muội, làm sao vậy? Có phải hương vị không thơm hay không?” Mặt ngoài như thế, nội tâm cũng đang an ủi mình. Nàng sẽ không nhìn ra! Sẽ không!
“Thời tiết quả thật rất lạnh, tay của Thu nhi tỷ cũng rất lạnh. Thu nhi tỷ cũng uống một chút đi, ” Nụ cười yếu ớt từ trên mặt Khả Phi tan đi, đáy mắt có ánh sáng lạnh xẹt qua, nếu như Thu nhi không chạm đến điểm mấu chốt của nàng thì tốt biết bao nhiêu.
“Làm sao có thể như vậy chứ? Đây chính là ta chuẩn bị riêng cho muội muội a.” Thu nhi bất động thanh sắc, trong mắt tràn đầy chân thành, tha thiết ý cười, cười càng phát ra ôn nhu.
“Nếu ta muốn ngươi nhất định phải uống thì sao?” Khóe miệng Nhược Khả Phi hạ xuống, độ ấm trong ánh mắt quay ngược trở lại xuống lạnh như băng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy ý cười giả tạo của Thu nhi. Gương mặt mỹ lệ này vẫn bày ra vẻ tươi cười không sợ bị chuột rút hay sao.
Nụ cười của Thu nhi cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục lại. Trái tim gánh vác trọng trách nặng nề, ngực có chút thấy đau, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi kinh tâm.”Tỷ không rõ ý của muội muội.”
“Không cần hiểu, hôm nay ta muốn ngươi nhất định phải uống vào!” Ánh mắt lanh lợi của Nhược Khả Phi, từ trong mắt bật ra tia sáng âm độc thực khiến tâm hồn người ta sợ hãi!
Bàn tay Thu nhi giấu ở trong ống tay áo lạnh run, sắc mặt hơi hơi trắng bệch. Ả không hiểu mới vừa rồi vẫn là mỉm cười ôn nhu, tại sao ở trong chớp mắt biến thành như vậy. Mới vừa rồi còn thân thiện, nhiệt tình gọi mình là Thu nhi tỷ, còn cảm kích mình. Vì sao hiện tại người trước mắt làm cho mình cảm thấy đáng sợ giống như đặt mình trong vết nứt đóng băng? Nàng đã phát hiện sao? Không có khả năng, nàng không lý do phát hiện!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.