Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Cô Vân cùng Nhược Khả Phi đi săn bắn ở khu vực hoàng gia. Dọc theo đường đi, Nhược Khả Phi cũng không nói, hiện tại là đầu mùa hạ, săn thú tựa hồ cũng không thích hợp. Rất nhiều động vật đều là vừa sinh sản, hiện tại liền săn thú? Tựa hồ có chút không bình thường. 
Đến khu vực hoàng gia săn bắn, quả nhiên là thanh thế lớn. Lần này không chỉ có là hoàng thất, còn có bách quan đồng hành. 
Hiên Viên Cô Phong từ xa nhìn đến đoàn người Nhược Khả Phi, nhìn đến Nhược Khả Phi, trong mắt một mảnh kinh diễm. Giờ phút này nàng, đang cưỡi một tuấn mã màu nâu xinh đẹp, một thân mặc một bộ quần áo săn bắn làm cho dung mạo càng tăng thêm vẻ kiều mị, sáng sủa tinh khiết. Toàn thân càng thêm minh diễm tuyệt luân. 
Nàng đang cười, không phải đối với chính hắn, mà là đối với người bên cạnh Hiên Viên Cô Vân. Hiên Viên Cô Phong nheo ánh mắt, mặt trầm xuống. Nụ cười của nàng, không nên đối với đứa nhỏ kia … 
Những tờ quốc kì màu vàng rực tung bay phất phới, chó săn tranh nhau chạy, bụi cuốn lên mù mịt, những tiếng hét hò hòa lẫn trong tiếng vó ngựa tung bay trong giớ cũng đủ để dọa những chú nai tơ đang nhởn nhơ gặm cỏ giật mình chạy vội. 
Thanh thế, thật là mênh mông cuồn cuộn. 
Nhược Khả Phi nhìn hết thảy trước mắt, không khỏi nhớ tới Lưu Vũ Tích <<ngay cả châu mồng tám tháng chạp; xem đừng dao săn tây sơn>>. 
Hải thiên sát khí bạc, rất quân bộ ngũ rầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-da-sung-co/1635683/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.