7. 
Ánh nắng mùa đông rực rỡ toản hơi ấm, xua tan giá lạnh. 
Tôi đứng ở ngã tư đường, nhìn biển người đi đi lại lại, giống như con thuyền lạc đường nơi biển sâu, tìm không thấy ngọn hải đăng, không phân biệt rõ phương hướng. 
Lý trí của con người quá khó để chiến thắng tình cảm, tôi muốn có được Tống Dã, tôi lừa được anh ta, không lừa được trái tim mình. 
Mọi thứ thân thiết diễn ra quá tự nhiên như vậy, là lẽ đương nhiên rồi. 
Chúng ta khát vọng đối phương lẫn nhau, một cái đụng chạm liền không thể ngăn chặn. 
"Tiểu Mãn, em nhớ kĩ cho anh, khó khăn gì anh cũng đều có dũng khí đối mặt, nhưng điều kiện trước tiên là em phải ở bên cạnh anh." 
Lúc xúc động không ngớt, Tống Dã nhìn chằm chằm vào mắt tôi từng chữ từng lời nói rất kiên định. 
Khoảnh khắc đó, tựa như tia chớp tách ra sự hỗn độn, tôi chỉ cảm thấy con đường trước mắt rõ ràng không gì so sánh được, đường đi bình thản. 
Nhưng bây giờ tất cả tình cảm mãnh liệt không còn nữa, mọi mối lo lắng đổ dồn về trái tim, mùi vị lại thay đổi rồi. 
Khi những tổn thương không thể đoán trước được đó ập đến, tôi lại phải làm sao để nó kết thúc đây? 
"Đèn xanh rồi, đi thôi." 
Thời cơ rất quan trọng, ví dụ Tống Dã vừa hay lúc tôi dao động giữ lấy tay tôi, cho tôi dũng khí. 
"Được." 
Biết khó không lùi, dũng cảm hướng về phía trước, đây có lẽ chính 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-ca-nhi-dong/2448424/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.