Quả nhiên không hổ danh là Tôn đại chưởng quỹ khéo léo, cho dù là đang tâng bốc người khác cũng có thể chân thành tha thiết đến như vậy, làm cho người ta nghe đến toàn thân thoải mái.
Ninh Tịch không dám chậm trễ, vội cười đáp:’’Tôn bá bá đừng khen cháu như vậy, cháu mới bắt đầu làm học đồ, còn kém xa lắm’’.
Tôn chưởng quỹ mỉm cười, hiển nhiên là tâm tình không tệ:’’Ở trước mạt ta thì khiêm nhường khách sáo như thế làm gì, cha cháu vẫn thường khen cháu với ta rất nhiều’’.
Ninh Tịch vừa nghĩ tới Ninh Hữu Phương thao thao bất tuyệt tán dương mình trước mặt người khác lập tức có xúc động muốn che mặt chạy trốn.
Đau khuê nữ là chuyện rất thường tình, thích khoe đôi câu về nữ nhi của mình với người khác cũng không có gì đáng trách. Nhưng người giống như Ninh Hữu Phương, hận không thể từng giây từng phút đều nói về nữ nhi thì đại khái là không thể tìm ra người thứ hai trong khắp thiên hạ.
Tôn Đông Tuyết chen miệng:’’Trước kia tỷ cũng thường nghe cha kể về muội, hôm nay xem như thấy được’’. Mặc dù có điểm chua chát nhưng không thể không thừa nhận là Ninh Tịch rất ưu tú.
Lớn lên xinh đẹp, lại có tài nấu nướng trời cho như vậy, tương lai nhất định không phải là một cô gái bình thường.
Ninh Tịch cười cười, đang định khiêm tốn vài câu, Lai Phúc vội vàng chạy vào, thanh âm có chút dồn dập:’’Tôn…Tôn chưởng quỹ mau xuống lầu’’.
Tôn chưởng quỹ nhíu mày, trầm giọng hỏi:’’Có khách nháo sự sao?’’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152343/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.