Nói xấu sau lưng người khác không đáng sợ, việc đáng sợ, làm người ta lúng túng hơn đó là nói xấu người ta mà bị bắt được, Đông gia thiếu gia đứng bên cạnh buồn cười không thôi. Mặc dù Ninh Tịch thông tuệ hơn người nhưng bây giờ cũng gặp phải sự việc lúng túng như thế này, nhất thời hắn không biết phải giảng hòa làm sao mới tốt.
Vậy mà Dung tam thiếu gia còn hết lần này đến lần khác nho nhã lễ độ dò hỏi:’’Xin hỏi Ninh Tịch cô nương, ta thật sự là kém cỏi như ngươi nói sao?’’
Lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, một chút phong độ cũng không có.
Trong lòng Ninh Tịch hận đến nghiến răng, nàng bị người bắt được chân đau không thể làm gì khác, không thể như trước kia cây ngay không sợ chết đứng mà cãi lại, đành phải ho khan đáp:’’Thực xin lỗi Dung thiếu gia, mới vừa rồi là tiểu nữ nhanh mồm nhanh miệng, Dung thiếu gia đại nhân rộng lượng liền chớ để trong lòng’’.
Dung Cẩn nhíu mày, hứng thứ dạt dào ‘a’ một tiếng, âm cuối kéo thật dài:’’Nếu như ta muốn để trong lòng thì sao?’’
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, nặn ra nụ cười tươi tắn:’’Tiểu nữ vô tình mạo phạm, nếu biết Dung thiếu gia hào hứng đến vậy, đột nhiên đi tới phòng bếp dạo, tiểu nữ sẽ không đem những lời nói thật nói ra’’.
Đều đến nước này, nếu chịu thua thì cũng không còn mặt mũi, dứt khoát cãi đến cùng, xem hắn có thể làm gì nàng. Dung Cẩn không thể ngờ đến giờ phút này mà Ninh Tịch còn dám chế nhạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-toan-thuc-my/2152329/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.